cái cuối cùng mà con người có được chính là sự trống trải, là hư không ?
Có thể lúc đó lão chợt hiểu thêm rất nhiều điều nhưng vĩnh viễn không bao
giờ có thể sửa chữa được nữa…
Thần thánh hóa cá nhân không tôn vinh được bao nhiêu mà nhiều khi lại
làm sai lệch đi giá trị đích thực của một con người.
Kim Tài Thần gắng sức chui ra khỏi Càn khôn quyện, bộ giáp của lão càng
trở nên sáng rực. Lão nói “ Nếu không có Kim giáp bảo thì ta đã vong
mạng rồi”.
Kim giáp bảo là báu vật mà Cửu Tử Hoàng Châu xếp vào hàng thứ tư trong
“Thất Bảo Binh Khí”, trên cả Phong vũ châm và Lôi hỏa song hoàn. Đó là
chiếc áo giáp không gì xuyên thủng được, nước, lửa hay bất cứ sức mạnh
nào khác cũng không làm suy chuyển được nó.
Kim Tài Thần thở phì phò, đây là điều mong đợi bấy lâu và lão không giấu
được niềm sung sướng. Trong một hoàn cảnh nhất định nào đó Rồng nhỏ
lại chiến thắng Rồng lớn, kẻ yếu hơn lại chiến thắng được kẻ mạnh, cuộc
cờ nào cũng có thể đảo ngược.
Bạch Cốt Tinh cố gắng trấn tĩnh, nàng cũng không tin được rằng cuối cùng
lại đắc thủ, có thể giết được kẻ hùng mạnh bậc nhất trong thiên hạ.
Kim Tài Thần từ từ cởi Kim giáp bảo ra đưa cho Bạch Cốt Tinh và nói
“Ngươi đã có sức mạnh của nước và lửa, nhưng cần phải có thêm cái này
mới có thể đấu với kẻ kia được”.
Bạch Cốt Tinh không ngờ Kim Tài Thần lại dám đưa báu vật hộ thân của
lão cho mình, nàng nói “ Kim giáp bảo là báu vật mà biết bao kẻ trong
thiên hạ mơ ước, ông có thể đưa cho ta sao ?”.
Kim Tài Thần cười lên ha hả “Báu vật là cái gì ? bảo kiếm vào trong tay
một kẻ vô dụng chỉ có thể giết gà, mổ chó… Báu vật chỉ xứng với tên gọi
của nó khi phát huy khả năng đúng lúc nhất… con dao cùn cũng trở thành
một báu vật nếu nó giết được kẻ thù. Khi cô mặc Kim giáp này vào hy vọng
sẽ làm được điều mà không ai tưởng có thể làm được ?”.
Xác của Yến Phi Hoa nằm sóng soài trên cát bỏng, Kim Tài Thần lục trong
đó lấy ra một tấm da, trên đó có xăm một tấm bản đồ xanh thẫm.