lại như say ngủ, bình yên và thơ trẻ. Gương mặt của Vương Việt cũng thế,
dưới vẻ ngoài ngông cuồng, phóng túng là một trái tim khao khát yêu
thương… trái tim ấy giờ đây cũng đã được nghỉ yên.
Chỉ trong chớp mắt đã giết được Vương Việt, Tiêu Vong Trần cất tiếng cười
vang dội, đây là lần đầu tiên y cười, tiếng cười nghe khủng khiếp còn hơn
tiếng Quỷ khốc của Nhất Bạch Cuồng Phong ngày nào, còn vang xa hơn
tiếng cười của Hỏa Lôi Thần giữa đại mạc ngày nào… Tiếng cười của một
kẻ thực sự khẳng định mình mới chính là bất khả chiến bại.
Đột nhiên y thấy xa xa có một bóng người.
Bóng của một nhà sư.
Một nhà sư khất thực.
Tiêu Vong Trần cất giọng “Ngươi có phải là Đấu Chiến Thắng Phật mà
thiên hạ vẫn đồn đại? – Ta cũng muốn thử xem Vô hình kiếm khí là như thế
nào”.
Y cười lên ha hả “Ngươi cũng biết che giấu lắm, xuất hiện rất đúng lúc,
giết được ta ngươi sẽ lên ngôi vô địch, sẽ chủ nhân Thành Đỏ, là bá chủ
thiên hạ…”
Tử huyền tiêu đã vũ lộng, luồng Phong kiếm nổi lên ào ạt trong tiếng tiêu
réo rắt, lúc trầm, lúc bổng, lúc rít lên như tiếng quỷ hú ma hờn. Bãi đá gầm
gừ và bay loạn xạ, nhiều viên cự thạch bị nhấc bổng lên cao va chạm nghe
chan chát. Hồi lâu sau vẫn không thấy nhà sư khất thực động tĩnh gì, Tiêu
Vong Trần tiến đến thật sát… Y bỗng phát hiện ra nhà sư khất thực đã tọa
hóa từ lâu rồi.
Ông đã hóa đá, đã trở thành một pho tượng đá, một Cổ Thạch Phật.
Tiêu Vong Trần không kìm được, phá lên cười dữ dội “kha … kha …
kha…, té ra là một kẻ đã chết, thật là uổng công của ta… nhưng ngươi
đừng có tưởng biến thành đá là yên thân đâu nhé…”
Tiêu Vong Trần sấn đến, dùng Tử huyền tiêu đâm thật mạnh, y tính phá hủy
pho tượng.