Bạch Cốt Tinh nói “Thân xác của chủ nhân ta ở đây”
Kim Tài Thần nói “Phải chăng y là chủ nhân của Cổ kiếm…?”
Không đợi Bạch Cốt Tinh trả lời, ông ta vỗ tay, mười sáu thiếu nữ khiêng
chiếc quan tài tiến lên đặt trước Bạch Cốt Tinh, sau đó họ bao vây xung
quanh y.
Bạch Cốt Tinh vẫn đứng im lìm, y chẳng tỏ thái độ gì, hơn nữa y là một bộ
xương trắng hếu, có muốn biểu cảm gì thì e rằng cũng khó…
Kim Tài Thần vung tay một cái, tiếng gió nổi lên ào ào, phần phật, cái quan
tài bỗng bật nắp, nó xoay tít rồi dựng đứng dậy bay thẳng đến trước mặt
Bạch Cốt Tinh rồi dừng lại.
Bạch Cốt Tinh nhìn thẳng vào quan tài, y bỗng ngơ ngẩn xuất thần…
Kim Tài Thần lại vung tay tiếp, chiếc quan tài rã làm bốn mảnh rơi xuống,
lộ ra bên trong là một thiếu nữ, xác thân của nàng lồ lộ trong ánh nắng, tấm
lụa trắng mong manh áp chặt vào cái thân thể trẻ trung với những đường
cong khêu gợi, mái tóc dài mượt bay phần phật trong gió, xác chết này chắc
phải đẹp lắm thì mới làm Bạch Cốt Tinh ngơ ngẩn như thế.
Tứ đại mỹ nhân thời xưa có thể làm "lạc nhạn" (chim nhạn sa xuống đất),
"trầm ngư" (cá chìm sâu dưới nước), "bế nguyệt" (mặt trăng phải giấu
mình) và "tu hoa" (khiến hoa phải xấu hổ) - Nhưng không biết họ có thể
làm một bộ xương khô phải ngơ ngẩn như xác chết này ?
Xác chết mà còn đẹp như thế thì nếu nó sống động không biết là sẽ đẹp đến
mức nào?
Kim Tài Thần thủng thẳng nói “Xác thân này không có linh hồn, còn ngươi
thì có linh hồn mà không có xác thân, ngươi có muốn kết hợp với nó để
thành một mỹ nhân đẹp nhất trần gian ?”
Bạch Cốt Tinh chỉ ra xung quanh và nói “Cả trăm năm nay ta ở đây, xung
quanh đây có vô số xương tàn, cốt mục của bọn bại tướng dưới tay ta, xác
thịt của chúng đều làm mồi cho chó hoang cả.” – y nói tiếp “những kẻ thèm