ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 103

Ảnh Nguyệt dâng trà: "Chủ tử chắc đã khát nước rồi, uống một ngụm trà

đi."

Nàng tùy ý nói: "Để lên bàn đi, ta sắp xong rồi."

Tay nàng không ngừng chuyển động, trên mặt còn lộ ra ý cười nhẹ

nhàng, giống như chuyện này đối với nàng mà nói là vô cùng yêu thích và
hưởng thụ.

Bởi vì thời tiết hơi nóng, nên nàng chỉ mặc một bộ váy mỏng màu vàng

nhạt, tóc vấn thành búi đơn giản, có vài sợi còn nghịch ngợm dán lên hai gò
má.

Bởi vì quá mức chuyên chú, trên trán của nàng đã lấm tấm mồ hôi, óng

ánh trong suốt, hết sức đáng yêu. Nàng nhẹ nhàng thở dài một cái, giơ tay
áo lau mồ hôi, sau đó lại chuyên chú vùi đầu vào công việc trên tay.

Người đang yên lặng đứng ngoài cửa, vẫy vẫy tay, vì vậy Cao Lộc đi

theo cũng liền lặng yên đứng ở sau lưng hắn.

"Chủ tử, hoa này chẳng qua cũng chỉ nở được một thời gian ngắn mà

thôi, sao phải phí tâm tốn sức tu bổ cành lá cho nó làm gì? Khi đến lúc, nó
cũng sẽ biến thành một bông hồng tàn lụi thôi mà." Ảnh Nguyệt quả thật
không hiểu, vì sao chủ tử không nghĩ đến việc chăm sóc trang dung, sau đó
kiến tạo ra cơ hội gặp gỡ hoàng thượng chứ.

Lục Khê nâng khóe môi cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thời trẻ

qua mau, đây là lẽ thường. Nhưng chính bởi vì tuổi thọ của nó ngắn ngủi,
nên trong thời khắc ngắn ngủi này mới tận lực khiến nó trở thành đóa hoa
xinh đẹp nhất. Ta chỉ muốn nhìn vẻ rực rỡ vô hạn của nó trong khoảng thời
gian có hạn mà thôi, như vậy sẽ rất có cảm giác thành tựu, ai bảo từ nhỏ đến
lớn Phụ thân cứ chê ta kém cỏi chứ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.