ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 105

bên cạnh hoàng thượng, thì thật không hy vọng mình sẽ được sắc phong
phẩm cấp cao."

Cứ như vậy đứng nghe một lát, cho đến khi trong phòng khôi phục yên

lặng, chỉ còn lại tiếng cắt giấy rất nhỏ, Minh Uyên mới sải bước vào trong.

Lục Khê là người thứ nhất quay đầu lại, ánh mắt hơi nghi ngờ quét qua

nam tử chỉ mặc một bộ trường bào màu trắng, giống như đang cố sức suy
nghĩ sao người này lại quen mắt như thế.

Đợi đến lúc nàng nhớ ra, sắc mặt chợt biến, “phịch” một tiếng quỳ

xuống đất, hơi kinh hoàng: "Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ. . . . . . nô tỳ nhất
thời không nhận ra thánh giá, mong hoàng thượng thứ tội."

Một tiếng hoàng thượng này cũng dọa Ảnh Nguyệt vội vàng quỳ xuống

theo, một câu cũng không dám nói.

Nữ nhân trước mắt mặc sắc áo thanh nhã mà những nữ nhân hậu cung

bình thường sẽ không mặc, trên người không có một món trang sức nào, tóc
được cố định ở sau ót, có vài sợi nghịch ngợm dán lên gò má hơi ẩm ướt,
giống như muốn che lại màu da đang ửng hồng.

Nàng nhu thuân cúi thấp đầu, lộ ra cần cổ tuyết trắng thon dài, da thịt

oánh nhuận, nhẵn nhụi bóng loáng, khiến cho người ta rất muốn đưa tay
chạm vào, xác nhận xem nó có mềm mại như trong tưởng tượng hay không.

Khóe miệng Minh Uyên nâng lên thành một nụ cười, "Sao vậy, trẫm làm

ngươi sợ à? Đứng lên đi, là do trẫm không để Cao Lộc thông truyền, không
phải lỗi của ngươi."

Lục Khê quy quy củ củ tiếp tục quỳ, giống như bị dọa không dám đứng

dậy, có chút chần chờ: "Tạ hoàng thượng. . . . . ."

"Ngẩng đầu lên để trẫm nhìn một chút."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.