ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 106

Vì vậy Lục Khê chậm rãi ngẩng đầu lên.

Da thịt trắng nõn trơn bóng, mũi nhỏ khéo léo, có lẽ vì phiền muộn hoặc

khẩn trương mà nàng nhẹ cắn đôi môi đỏ mọng, cùng với cặp mắt như thu
thủy thoáng qua nét kinh hoàng. . . . . Ở nàng có chứa một loại cảm giác
mong manh tựa như một mỹ nhân trong bức tranh thuỷ mặc, khiến người ta
có cảm tưởng chỉ cần hơi to tiếng cũng sẽ dọa sợ đến nàng.

Minh Uyên nhíu mày mỉm cười nói: "Nữ nhân Giang Nam quả nhiên

dịu dàng xinh đẹp, trẫm vừa nói không phải là lỗi của ngươi, tất nhiên sẽ
không trách ngươi, mau đứng dậy đi."

Lúc này Lục Khê mới yên lặng đứng lên, cúi mâu, mặt hơi đỏ.

Minh Uyên bước đến gần, vốn định nhìn kỹ chậu hoa trên bàn kia, lại

ngoài ý muốn phát hiện hắn vừa tiếp cận, thân thể Lục Khê liền cứng ngắc,
vệt hồng trên mặt càng đậm hơn.

Hắn không nhịn được liền giương nhẹ khóe môi, nhưng vẫn giả vờ như

chưa phát hiện cái gì, chỉ hỏi một câu: "Hoa này là ngươi tu bổ?"

Lục Khê gật đầu, trong mắt hắn nàng như một con cừu nhỏ mềm mại

đang xấu hổ, nhưng sự thật —— khi bóng dáng của hắn xuất hiện ngoài cửa
sổ nàng đã biết, nàng không tin hắn đứng lâu như vậy nhưng lại không nghe
thấy được gì. Biết rõ còn hỏi, diễn trò khắp nơi, quả thật là phong tục đặc
hữu trong hoàng cung

"Không nhìn ra ngươi lại có đôi tay khéo léo thế này." Minh Uyên cười

nhạt, liếc nhìn những bông hoa đã được cắt tỉa trong phòng, "Trẫm cảm
thấy như thế này rất mới lạ, không biết ngươi có bằng lòng giúp trẫm sửa
sang lại những bồn hoa trong thư phòng không?"

Hoa trong thư phòng của Hoàng đế lại không có người chăm sóc, đây

quả thực là chuyện lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.