ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 310

Nữ nhân này, đã từng vì được hắn sủng ái mà rực rỡ như đóa mẫu đơn

nuôi trong lồng kính. Nàng thích mặc xiêm áo diễm lệ, thích vẻ tinh xảo của
mình, giống như một viên minh châu khó người bì kịp trong chốn hậu cung.

Nhưng hiện nay, nàng chỉ mặc một bộ áo tơ trắng, không trang điểm

đứng dưới bậc thang, giống như lúc vừa vào cung, chỉ là một cô gái ngây
thơ e lệ nói với hắn: "Ta tên là Thường Tư Viện."

Đến cả xưng hô cũng sai, là tội thất kính, nhưng lúc đầu bởi vì nàng là

con gái của Thường Vệ Quang, vừa vào cung đã được cưng chiều vô hạn,
nên hắn chỉ cười tha thứ, một tay đưa nàng đến tình cảnh lúc này.

Minh Uyên đứng ở trên thềm đá, nhìn không rõ vẻ mặt của người đang

đứng trong ánh bình minh, mà chỉ thấy được mái tóc bị gió thổi loạn của
nàng cùng hai gò má bị bóng đêm nhiễm trắng, sau đó nghe nàng dùng âm
thanh mát lạnh như nước kêu một tiếng: "Hoàng thượng."

Thường Tư Viện cúi mâu chậm rãi quỳ xuống đất: "Nô tì tự biết có tội,

không nên hy vọng xa vời hoàng thượng sẽ rủ lòng thương xót, nhưng nô tì
có chuyện muốn nhờ, quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi, mong rằng hoàng
thượng khai ân, không nên trách tội."

"Xảy ra chuyện gì?" Hắn lạnh nhạt hỏi một câu, liếc nhìn thân thể hơi

gầy gò của nàng ta: "Đứng lên nói đi."

Thường Tư Viện không đứng dậy, chỉ tiếp tục nói nhỏ: "Hôm qua ở

Trích Tinh đài, cung nữ cận thân Lục Nhi của nô tì vô ý làm rơi đĩa bánh
ngọt Lục tần muốn dâng lên cho hai vị hoàng tử, bị thái hậu nương nương
mang đi, muốn ban trượng hình. Nô tì biết theo quy củ mà nói, sau khi phạt
trượng hình sẽ bị đuổi khỏi cung, nhưng Lục Nhi là người nô tì mang tới từ
phủ, đối với nô tì mà nói, là sự tồn tại rất thân thiết. Nô tì cầu xin hoàng
thượng khai ân, cho nàng ấy tiếp tục ở lại phục vụ nô tỳ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.