ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 311

Nàng rũ mắt, không nhìn hắn, trong giọng nói hiển lộ rõ vẻ run rẩy,

nhưng cũng cẩn thận khống chế, cúi đầu không để cho hắn thấy nửa giọt
nước mắt.

Minh Uyên chậm rãi đi xuống bậc thang, đỡ nàng ta dậy, không hề bất

ngờ khi bắt gặp đôi mắt nhòa lệ, nhưng nữ nhân này quả thực kiên cường,
cố cắn chặt môi, không cho nước mắt rớt xuống.

Hắn chợt không biết nên nói gì, đối với nàng ta hắn có áy náy, cũng

không có tình cảm, nhưng dáng vẻ đáng thương này của nàng ta hôm nay,
đều là do hắn một tay tạo thành.

Hắn nghĩ, thôi, vẫn nên cho nàng một tương lai tốt đẹp hơn chút đi, chưa

kịp thốt ra lời đồng ý với thỉnh cầu nhỏ bé hèn mọn này của nàng ta, đã thấy
một tiểu thái giám của Thường Tư Viện hoảng hốt chạy tới, “phịch” một
tiếng quỳ xuống đất, nước mắt đầy mặt nói: "Nô tài tham kiến hoàng
thượng, Lục Nhi nàng. . . . . . Lục Nhi nàng đã đi. . . . . ."

Dung nhan bị gió đêm nhuộn trắng của Thường Tư Viện rốt cuộc mất

hết huyết sắc, trước mặt bỗng tối sầm, té xỉu trong ngực Minh Uyên.

"Cao Lộc, truyền thái y." Minh Uyên ôm lấy người trong ngực bước vào

đại điện, một buổi sáng vốn nên yên bình lại bắt đầu trong sự hỗn loạn.

Trong Nhạc Thanh điện, người vốn đã rời giường từ sớm đang ngồi cạnh

bàn, nếm hương vị trà xanh, nàng ngậm trong miệng một lúc, rồi nhổ vào
bồn sứ trước mặt.

"Xiêm áo hôm qua ta bảo đã mang đi chưa."

"Bẩm chủ tử, sau khi người ngủ, nô tỳ đã bảo Tiểu Thuận tặng đi rồi."

"Thường Tiệp dư có nói gì không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.