ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 323

Lục Khê vừa ngâm nga như một con mèo nhỏ, vừa suy nghĩ viễn vông,

hình như hôm nay hoàng thượng trở nên dịu dàng hơn. . . . . .

Nhìn ánh mắt nàng có chút không chuyên tâm, Minh Uyên khẽ nhíu

mày, miệng lại dùng sức hơn, vì vậy Lục Khê bị đau dùng ánh mắt vô tội
hỏi hắn: "Hoàng thượng?"

"Nàng không chuyên tâm." Hắn lên án.

Lục Khê buồn cười, đôi mày kiếm của hắn khẽ chau lại, ánh mắt có chút

không vui, đây dáng vẻ mà một Quân Vương nên có sao? So với tư thái cao
cao tại thượng bệ vệ xưa nay, hắn bây giờ lại như một đứa trẻ.

Nàng cười mỉm hôn lên môi hắn, đánh bạo hỏi: "Sao hoàng thượng biết

tần thiếp không chuyên tâm chứ? Tần thiếp nghĩ nếu ngày sau có thể
thường xuyên nói chuyện với hoàng thượng, có hoàng thượng làm bạn,
cuộc sống như vậy sẽ tốt đẹp nhường nào. . . . . ."

Không phải nàng bồi hoàng thượng, mà là hoàng thượng theo nàng, chỉ

một chút khác biệt nhỏ thôi nhưng cũng đã đủ để Minh Uyên hiểu.

Hắn có hậu cung ba ngàn giai lệ, sợ gì thiếu người bầu bạn? Nhưng nàng

chỉ có một mình hắn, hắn không có ở đây, nàng cũng chỉ có thể cô đơn mà
thôi.

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc, nụ cười ngọt ngào của Lục Khê , chẳng biết tại

sao Minh Uyên lại cảm thấy rất an tâm, nụ cười của cô gái nhỏ này luôn nở
rộ dù là chuyện vụn vặt, chỉ cần là về hắn, nàng đều sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng hắn là Quân Vương, không thể chỉ chuyên sủng một người, chắc

chắn nàng sẽ phải cô đơn trong thời gian dài ở cung điện to lớn này.

Hắn ôm nàng vào trong ngực, không vội tiếp tục động tác nữa, chỉ nói

nhỏ một câu: "Dù trẫm không đến, cũng sẽ không để nàng cô đơn nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.