ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 345

Lúc Phúc Thọ bị dẫn tới, hắn ta vô cùng lo sợ, chân cũng sắp đứng

không vững, thấy Lục Khê quỳ trên mặt đất, cũng nhanh chóng quỳ xuống,
kinh hoàng kêu: "Hoàng thượng tha mạng, hoàng hậu nương nương tha
mạng, nô tài. . . . . . nô tài không có mưu hại Đại hoàng tử! Nô tài là bị
người ta hãm hại!"

Hoàng hậu tức giận quát lên: "Nô tài lớn mật, hoàng thượng còn chưa

hỏi, ai cho phép ngươi lên tiếng?"

Phúc Thọ càng thêm run rẩy.

Lục Khê nghiêng đầu trầm giọng nói: "Phúc Thọ, ngươi đừng hốt hoảng,

kể lại chi tiết mọi chuyện cho hoàng thượng nghe xem, nói cho hoàng
thượng biết tại sao ngươi lại bưng chén canh hạt sen kia, hoàng thượng tự
nhiên sẽ trả lại công đạo cho ngươi."

Liếc nhìn vẻ mặt trấn định của Lục Khê, Phúc Thọ hơi an tâm, hít sâu

một hơi: "Dạ, chủ tử."

Phúc Thọ nói sáng hôm nay, hắn trở về chỗ ở trước lấy vài món đồ còn

sót lại, không ngờ nửa đường lại đụng phải một tiểu thái giám của Ngự
Thiện Phòng. Tiểu thái giám kia vừa nhìn thấy hắn, liền thở phào, vội vàng
giao hộp đựng thức ăn cho hắn, nói mình bị muốn đi vệ sinh, mong hắn có
thể giúp đưa hộp đựng thức ăn này đến Đức Dương điện cho Đại hoàng tử.

Phúc Thọ đương nhiên là muốn cự tuyệt, nhưng tiểu thái giám kia giống

như không nhịn nổi nữa, căn dặn không được đưa trễ thời gian xong liền
nhanh chóng biến mất.

Cầm hộp đựng thức ăn này mà không đưa đến tất nhiên sẽ làm chủ tử

tức giận, Phúc Thọ không thể làm gì khác hơn là phải đi.

Ai ngờ nhất thời tốt bụng, lại rước tới họa sát thân, Đại hoàng tử vừa

uống một ngụm canh, lập tức sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.