ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 408

Minh Uyên thấy cảm xúc vừa mừng vừa sợ trong mắt nàng ta, trái tim

đột nhiên xông lên cảm giác thương tiếc, hắn nhẹ nhàng đỡ nàng ta nằm
xuống, cúi đầu hỏi một câu: "Sao lại bệnh đến mức này? Thái Y đâu? Còn
những nô tài phục vụ trong điện nữa? Sao không có ai phục vụ nàng?"

Nguyệt Dương phu nhân chỉ im lặng nhìn hắn, khóe mắt rơi lệ, chảy dọc

theo gò má thon gầy, nàng ta lắc đầu, nghẹn ngào nói: "Hoàng thượng chịu
đến thăm nô tì, nô tì đã mãn nguyện rồi, dù là bệnh chết, cũng sẽ cam tâm
tình nguyện."

Minh Uyên nắm tay nàng ta, khoảnh khắc đấy hắn không biết nên nói

những gì, hắn nhớ tới Lục Khê, ánh mắt nàng cùng người trước mắt chồng
lên nhau, giống đến bất ngờ. Chỉ là người trước mắt nhiều thêm một phần
yếu đuối cùng dịu dàng, đến nước này nhưng chưa từng mở lời oán trách
hay tức giận.

"Cao Lộc, truyền thái y."

Sau khi Cao Lộc rời đi, trong điện trở nên yên lặng, Nguyệt Dương phu

nhân ngước đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, nhưng hắn chẳng nói gì
hơn được, chỉ có thể nắm chặt tay nàng ta.

Thật lâu sau, hắn mới nói: "Là trẫm đã trách nhầm nàng rồi."

"Là chính nô tì nhận tội, không hề liên quan gì tới hoàng thượng. . . . . ."

"Thật ngốc. . . . . ." Hắn chỉ có thể thở dài, giúp nàng ta đắp kín chăn:

"Nàng cho rằng như vậy thì có thể bảo vệ Hạo Diệc à? Đó là con của trẫm
và nàng, sao xảy ra chuyện cũng không nói cho trẫm, mà tự mình chịu trách
nhiệm chứ? Nếu đến cả mẹ con nàng trẫm cũng không bảo vệ được, sao có
thể bảo vệ cho dân chúng trong thiên hạ đây?"

Nguyệt Dương phu nhân im lặng, âm thầm rơi nước mắt, trong đôi con

người đong đầy quyến luyến cùng đau thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.