Tiêu chiêu viện ôm hắn vào trong ngực, dịu dàng nói: "Đứa bé ngoan,
đừng buồn, mặc dù mẫu phi rất vui vì con đến Hòa Hoan điện này, nhưng
cũng sẽ không ngăn cản con đi gặp mẫu thân đâu."
Lúc này Hạo Diệc mới nở nụ cười, khẽ gật đầu với nàng: "Nhi thần cám
ơn mẫu phi."
Trong mắt Tiêu chiêu viện lóe lên tia sáng mà Hạo Diệc không nhìn
thấy. . . . . . Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, còn nhiều thời gian, mặc dù bây
giờ lòng hắn đang ở chỗ Nguyệt Dương phu nhân, nhưng không có nghĩa là
tương lai sẽ vẫn ở đó.
Thu xếp cho nhị hoàng tử ổn thỏa xong, lúc này Tiêu chiêu viện mới
không nhanh không chậm nhìn gương đồng sửa lại trang dung: "Giờ gì
rồi?"
"Bẩm nương nương, gần giờ Mùi rồi."
"Ừ, cũng đến lúc rồi, đi Văn Tâm đình ngồi một lát thôi."
Mang theo mấy cung nữ thái giám, Tiêu chiêu viện nhắm hướng Văn
Tâm đình mà đến.
Văn Tâm đình cách Thọ Khang cung không xa, là một nơi nằm giữa Thọ
Khang cung và Hòa Hoan điện.
Tiêu chiêu viện mang theo đám nô tài đến nơi đó, tư thái ung dung ngồi
trong đình, nhìn cung nữ thái giám trải bàn, lấy hộp thức ăn ra, bưng lên ba
món điểm tâm đã chuẩn bị trước cùng một bình Bích Loa Xuân, nàng ta
cười khẽ lấy một khối đưa lên miệng.
Lúc trước, hoàng thượng sủng ái Nguyệt Dương phu nhân và Lục Dung
Hoa, theo lý thuyết dựa vào tính tình của Tiêu chiêu viện, nên ăn không