ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 482

Thái hậu đứng dậy, nói với cung nữ cận thân: "Ra ngoài đi dạo một chút

quả nhiên là thoải mái, hồi cung thôi, ai gia phải nuôi dưỡng tinh thần, xem
tuồng hay này cho kỹ."

"Nô tì cung tiễn thái hậu nương nương."

Tê Ngô cung, Hoàng đế ngồi ở bên cửa sổ suy nghĩ thế cuộc, hôm nay

cuối cùng cũng đã hết bận, được một khoảng thời gian thanh nhàn.

Người kỳ nghệ cao thâm xưa nay giờ nhìn bàn cờ nửa ngày, lại không

thể hạ quân xuống.

Ngoài cửa gió mạnh xào xạc, hắn hơi ngẩng đầu, nhìn cảnh sắc ngoài

cửa sổ. Cả ngày bận rộn quốc sự, những đóa hoa kia đã tàn lụi tự khi nào?

Hắn chẳng hề phát hiện.

Trong cung này hoa cũng giống như người, luôn thay đổi, chưa từng rực

rỡ lâu dài, cho dù là đóa hoa ngoan cường nhất, cũng cuối cùng sẽ điêu linh
theo thời gian.

Không có gì là mãi mãi .

Không có gì là vĩnh hằng bất biến.

Có người bên ngoài cầu kiến, Minh Uyên thu hồi ánh mắt: "Tuyên."

Một tiểu thái giám lạ mặt đi vào, cung kính quỳ xuống đất dập đầu,

được đáp lại mới ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt chẳng hề kinh ngạc của
Minh Uyên.

"Khởi bẩm hoàng thượng, Tiêu chiêu viện vừa gặp thái hậu nương

nương ở Văn Tâm đình."

Minh Uyên nở nụ cười nhạt: "Nói những thứ gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.