Thường Tư Viện ngồi xuống chiếc ghế đối diện nàng, bưng chung trà
Vân Nhất dâng lên, tự nhiên hớp một ngụm, rồi nói với các cung nữ: " Tất
cả đi xuống đi, Bổn cung có mấy lời muốn nói với Lục Dung Hoa."
Cửa “cạch” một tiếng, khép lại, trong điện chỉ còn lại mấy bồn hoa cùng
hai người đang ngồi bên cửa sổ.
Lục Khê cười nói: "Bây giờ Thường Tiệp ngày càng dạn dĩ nhỉ, quang
minh chánh đại đến tìm ta thế này, không sợ hoàng thượng biết chúng ta kết
bè kéo phái à?"
Thường Tư Viện cũng cười: "Người nào không biết Thường Tiệp dư
nương nương từ sau khi trở về từ Thanh Tâm Điện, thay tật đổi tính, không
những không hống hách ngang ngược như trước, còn thường xuyên ở nơi
thâm cung, chuyên tâm cầu phúc? Cả hoàng thượng cũng nghĩ rằng ta đã
đổi tính, hôm nay cho phép ta đến thăm cô và đứa bé trong bụng, thì còn ai
dám nói gì nữa?"
Lục Khê quay đầu liếc nhìn thời tiết nóng bức bên ngoài, có một ngọn
gió ấm thổi qua mặt, cố thổi loãng hương hoa trong điện. Nàng bất đắc dĩ
thở dài nói: "Thay tật đổi tính? Dù gì hhoàng thượng và cô cũng đã có bốn
năm phu thê, dù vinh sủng là giả vờ, nhưng chuyện sớm chiều chung đụng
lại là sự thật không thể cải biến. Sợ rằng hoàng thượng vỗn đã biết bây giờ
mới là bản tính thật của cô, còn sự ỷ sủng mà kiêu trước kia chỉ là giả vờ."
Thường Tư Viện cười khẽ: "Không ngờ cô cũng nghĩ như vậy, thực ra,
ta cũng đã đoán được hoàng thượng vốn đã biết rõ chân tướng, hắn chỉ cần
một lý do xác đáng thu hồi binh quyền của Thường gia nên cũng vui vẻ
phối hợp diễn với ta."
Hôm nay đã khôi phục thân phận cho nàng ta, mặc dù hoàng thượng
không thường đến Lâm Hoa điện thăm nàng ta, nhưng chuyện ban thưởng