ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 608

sách bắt đầu phê duyệt đám tấu chương còn lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu
nhìn người đang nằm trên giường, chỉ cảm thấy tâm tình hết sức bình thản.

Phía sau nàng là cửa sổ đang mở, ngoài cửa sổ là quang cảnh giữa hè,

ánh nắng sáng ngời chiếu xuống người nàng, dịu dàng chứ không chói lóa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc phục hồi tinh thần thì tấu chương trong

tay chỉ còn lại một quyển, buổi chiều cũng đã trôi qua hơn phân nửa.

Lúc Lục Khê khi tỉnh dậy, Minh Uyên vẫn còn đang vùi đầu phê duyệt

tấu chương, đôi lúc nhăn mày, đôi lúc thả lỏng, có lẽ là do thường xuyên
cau mày nên trán hắn có một vết nhăn mờ nhạt.

Đây là một vị Đế Vương vô cùng nghiêm túc, dù tâm tư thâm trầm, hành

xử quyết tuyệt, nhưng cũng là một quân chủ anh minh xứng chức.

Nàng nhìn hắn nửa ngày, mới nghe thấy phía trước truyền đến tiếng

cười: "Ái phi còn tiếp tục nhìn nữa, sợ rằng trẫm không cách nào chuyên
tâm phê duyệt tấu chương đâu."

Lục Khê cười khẽ, kéo tấm chăn mỏng không biết được người ta đắp lên

mình từ lúc nào ra ngồi dậy: "Hoàng thượng tỉnh sao không gọi tần thiếp,
tần thiếp thất lễ rồi."

"Ở trong mắt trẫm, ái phi chưa từng có dáng vẻ hữu lễ mà?"

Lục Khê sử dụng ánh mắt tố cáo hắn, hắn mới không nhanh không chậm

từ từ đáp: "Trong cung có rất nhiều nữ nhân lễ nghĩa chu toàn, còn người
không hữu lễ ngược lại có chút thú vị."

Nếu không phải biết hắn là hoàng thượng, chỉ sợ Lục Khê đã nhìn hắn

như một tên sở khanh háo sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.