ĐẤU PHÁ HẬU CUNG - Trang 664

Nhưng chỉ trong chốc lát, ông ta tiếp tục chải như không có việc gì, trái

lại là thái hậu lên tiếng: "Nhổ đi."

Tay Tần Vũ cứng đờ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Cái gì?"

"Tóc bạc thì giữ lại làm gì? Tốt nhất là nhổ đi. . . . . ." Âm thanh kia hơi

bất đắc dĩ, một người thông minh tinh tế như bà ta sao có thể không chú ý
đến sự ngập ngừng dù chỉ trong khoảnh khắc của Tần Vũ chứ? “Nó không
có tầm nhìn, ta cũng đành hết cách, phí bao tâm huyết vì nó, ai ngờ nó lại
không cần.”

Tần Vũ cảm thấy cổ họng có chút khô rát: "Chỉ vì Cửu vương gia chưa

hiểu được tâm tư của người mà thôi, sau này ngài ấy sẽ khác."

Vừa rồi, Minh Thâm có tới Thọ Khang cung, ngồi nói chuyên với Thái

hậu một lúc liền xảy ra tranh chấp.

Thái hậu muốn hắn đến Tây Bắc bình phục bạo dân, dựng lập chiến

công, ngày khác mới có thể thay thế được địa vị của Minh Uyên.

Minh Thâm trực tiếp cự tuyệt, đôi mắt tinh anh nhìn mẫu thân, bất đắc

dĩ nói, "Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy hoàng huynh làm hoàng đế rất tốt, ngày
sau ắt hẳn quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Nhi thần chẳng có tài trị
quốc, làm sao có thể thay thế được vị trí của hoàng huynh? Huống chi nhi
thần đã từng nói với người rồi, làm hoàng thượng chưa chắc đã là người
sung sướng vui vẻ nhất thiên hạ, cả đời an ổn hạnh phúc là mong muốn duy
nhất của nhi thần, mong rằng mẫu hậu tha thứ."

Sắc mặt Thái hậu trầm xuống: "Hoang đường, con chưa ngồi lên vị trí

này, làm sao biết được mình đảm đương không nổi? Hắn có thể, vì sao con
không thể? Ai gia cố gắng giãy giụa giữa đống bùn này bao nhiêu năm nay
chỉ vì con, vốn có thể an hưởng tuổi thọ, lại phải hao phí bao nhiêu thời
gian chỉ vì con, ta đợi nhiều năm như vậy, con muốn cũng phải làm mà
không muốn cũng phải làm!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.