DẠY CON LÀM GIÀU - TẬP 3 - Trang 106

mất 500 đô nhưng con chỉ mất 5 tiếng, trong khi đi bằng xe buýt chỉ tốn
100 đô nhưng con sẽ mất đến 5 ngày. Người nghèo đo bằng tiền bạc, trong
khi người giàu đo bằng thời gian. Và điều đó có lẽ giải thích tại sao có
nhiều người nghèo đi xe buýt."

"Có phải là vì họ có nhiều thời gian hơn tiền bạc?", tôi hỏi. "Và đó có

phải là lý do tại sao họ đi bằng xe buýt?"

"Chỉ một phần thôi con ạ," Người vừa nói vừa lắc đầu, ngụ ý Người

không hài lòng với diễn biến câu chuyện của chúng tôi.

"Hay là vì họ coi trọng tiền bạc hơn thời gian?", tôi gặng hỏi một cách

thăm dò.

"Con sắp đến gần rồi đấy," Người đáp. "Ta đã chiêm nghiệm ra rằng một

người càng có ít tiền chừng nào thì người ấy càng bám vào nó nhiều chừng
ấy. Ta cũng đã từng gặp rất nhiều người nghèo mà lại có rất nhiều tiền."

"Người nghèo mà có nhiều tiền hở bố?", tôi hỏi.

"Đúng vậy", Người đáp. "Họ có nhiều tiền bởi vì họ cứ bám nó khư khư

giống như nó có một quyền năng ma thuật nào đấy. Và cũng chính vì thế,
họ có nhiều tiền nhưng vẫn nghèo như khi họ không có tiền."

"Thế người nghèo thường bám vào tiền nhiều hơn người giàu à?"

"Đối với ta, tiền bạc chỉ là một phương tiện trao đổi. Trong thực tế, bản

chất của tiền bạc không có giá trị gì nhiều. Cho nên ngay khi ta có tiền, ta
muốn đổi nó với một thứ gì khác có giá trị. Điều cốt lõi là đối với những
rìgười cứ bám khư khư vào đồng tiền, những thứ họ tiêu xài bằng tiền lại
chẳng có giá trị gì cả... và đó chính là nguyên nhân khiến cho họ nghèo. Họ
nói những điều đại loại như "an toàn như tiền gởi ngân hàng", và khi họ tiêu
xài những đồng tiền từ mồ hôi nước mắt lao động của họ, họ lại đổi số tiền
đó thành những thứ vô giá trị."

"Vì vậy mà họ coi trọng đồng tiền hơn bố," tôi đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.