ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 114

Tựa tầng mây trắng xuất trời xanh.

Đọc xong bài thơ, Ngô Cứ Lam chậm chạp không lật trang tiếp theo, tôi

lặng lẽ nhìn hắn vài cái, hắn cũng không phát hiện ra, vẫn kinh ngạc nhìn
chằm chằm vào trang sách.

Tôi cảm thấy tò mò, không khỏi cẩn thận đọc lại một lần, trong lòng có

chút xúc động, liền thở dài: “Bài thơ này nhìn qua giống như viết về cây
tùng, nhưng thực chất là viết về người, phong cách viết giống như Khuất
Nguyên. Chẳng qua, trong sách sử có ghi lại Vương Duy ‘dung mạo thuần
khiết, phong thái tuyệt mỹ’, ‘tinh thông âm luật, tuyệt thế tỳ bà’, một nhân
vật đẹp đẽ phong lưu như vậy mà còn khen người khác đẹp đến nỗi ‘Khí
sắc thong dong cao nhàn hạ, tựa tầng mây trắng xuất trời xanh’, thật không
biết vị tùng bách kia là thần thánh phương nào.”

Ngô Cứ Lam mỉm cười nói: “Ma Cật ngươi quá khen rồi, vẫn còn nhớ

sao?”

Tôi nghe được mấy lời này cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không rõ là

kỳ quái chỗ nào. Ngô Cứ Lam nhìn qua cũng có chút kỳ quái, hắn không tỏ
ra lạnh nhạt sắc bén như thường ngày, ngón tay theo trang sách lướt qua,
hàm chứa nụ cười nhạt, hắn khe khẽ thở dài một tiếng, thật sự có chút cảm
giác “Cảm xúc thơ ca, không nói nên lời.”

Tiếng thở dài buồn phiền của hắn, khiến lòng tôi có chút chua xót không

rõ, tôi nhịn không được vội vàng muốn xua đi khuôn mặt thẫn thờ này của
hắn, liền lấy lòng, hỏi: “Anh có muốn nghe nhạc không?”

“Nghe nhạc?” Ngô Cứ Lam sửng sốt một chút, im lặng nhìn về phía cái

máy MP3 đang ở trong tay tôi.

Lúc đầu, khi trông thấy bộ dáng bình tĩnh không chút thay đổi của hắn

còn có thể dọa tôi kinh ngạc, nhưng hiện tại tôi đã… Tôi liếc mắt nhìn hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.