ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 112

Khi rảnh rỗi, tôi thường tùy ý mở ra một trang, từng dòng từng bài chậm

rãi mà đọc. Thị phi thành bại, vui buồn tốt xấu, tử biệt sinh ly, từ cổ chí kim
đều giống nhau, đọc càng nhiều, tự nhiên trong lòng sẽ càng cảm thấy thanh
thản, không sinh tà niệm hư danh.

Tôi đọc xong một trang, đang ngây ngốc muốn lật qua trang khác, thì có

một bàn tay giúp tôi lật nó. Tôi nghiêng đầu nhìn sang, thì thấy Ngô Cứ
Lam không biết từ khi nào, yên lặng không một tiếng động đã ngồi ở bên
cạnh tôi.

Tôi tháo cái tai nghe xuống, nói: “Không sao, tôi có thể làm được.”

Ngô Cứ Lam nhìn sách, không chút để ý nói: “Không có gì đâu, tôi cũng

đang xem.”

Tôi phản ứng trong chớp mắt, mới lý giải được ý muốn của hắn, “Anh

nói là, anh với tôi cùng nhau đọc sách?”

“Ừ.”

Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết võ hiệp hay tiểu thuyết huyền huyễn, tôi

còn có thể hiểu được, nhưng cái này lại là thơ Đường, ngay cả rất nhiều
sinh viên đã tốt nghiệp cũng không lấy nó làm sách đọc giải trí. Tôi không
khỏi hoài nghi đánh giá Ngô Cứ Lam, hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào
quyển sách, trong mắt ẩn hiện phiền muộn, khóe môi lẩm nhẩm, trong lòng
chắc chắn có cảm nhận, thật sự đọc nhập tâm.

Tôi thầm mắng mình một tiếng “Mắt xấu nhìn người thành xấu”, ông

Mạc Ngôn (5.2) đoạt giải Nobel còn chưa học xong tiểu học nữa kìa! Tôi
đẩy quyển sách về hướng Ngô Cứ Lam, cũng cúi đầu nhìn, là bài thơ “Tân
tần quận tùng thụ ca” của Vương Duy (tạm dịch: Bài ca gốc tùng quận Tân
Tần) (* Tân Tần là một quận thuộc nhà Đường)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.