ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 117

Nhóm sư tử sống sót phân chia đánh chén chiến lợi phẩm, bình tĩnh ngồi

trên mặt đất, hờ hững nhìn ánh sáng mặt trời từ từ dâng lên ở đằng xa. Lỗ
tai của bọn chúng dựng thẳng cảnh giác, thân thể của bọn chúng nằm dài
trên mặt đất, trong ánh mắt không có nỗi đau khổ của sinh tồn, cũng chẳng
có niềm vui sướng khi thắng trận, chỉ là tự nhiên nhìn thấy một ngày lại đến
nữa mà thôi.

Tôi liền cảm thấy rung động, bởi vì ánh mắt và tư thái dữ dội của bọn

chúng rất giống với Ngô Cứ Lam – không chút sợ hãi, không chút quan
tâm, chỉ lạnh nhạt hờ hững; cảnh giác và phớt lờ, hung hăng và thanh thản,
hài hòa đan xen vào con người hắn một cách quỷ dị.

Ngô Cứ Lam thế nhưng chẳng có chút phản ứng, thậm chí dòng chữ cuối

phim vừa hiện ra, hắn đã bấm nút tắt TV, chuẩn bị đi ngủ.

Tôi chậm rãi dò hỏi: “Xem xong có ý kiến gì không?”

Ngô Cứ Lam hờ hững liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Không có cảm

giác.”

Đột nhiên trong lúc đó, tôi chân chính lý giải được vài phần tính cách kỳ

quái của Ngô Cứ Lam.

Hắn không hao tốn tâm tư đi xử lý quan hệ giao tiếp, một câu nói dối

không ảnh hưởng đến toàn cục có thể khiến người khác vui vẻ, hắn cũng
hoàn toàn không nói. Lúc đầu tôi nghĩ hắn không hiểu nên không làm,
nhưng sau lại phát hiện hắn cũng không phải không hiểu, cũng không phải
sẽ không làm, mà là giống như mấy con sư tử này, bọn chúng không phải
không hiểu săn voi là sẽ phải trả giá như thế nào, nhưng nếu thức ăn đang
đầy đủ, có tất yếu phải đi săn không? Không tất yếu tự nhiên sẽ không làm,
nhưng đến khi thật sự tất yếu, tự nhiên sẽ làm. Đây là một loại bình tĩnh lý
trí nhất sau khi phân tích thật sâu vấn đề, là một loại làm việc lạnh lùng tàn
nhẫn nhất. Ngô Cứ Lam sẽ không nói dối làm tôi vui vẻ, cũng sẽ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.