ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 118

uyển chuyển lời nói để nhóm công nhân kia được thoải mái, bởi vì phản
ứng của chúng tôi, đều là thứ không đáng quan tâm, chẳng gây phiền toái gì
đến hắn. Nhưng hắn nói với Giang Dịch Thịnh hắn là anh họ của tôi, bởi vì
một câu nói dối có thể giảm đi vô số phiền toái cho hắn.

Tôi nhìn Ngô Cứ Lam bằng ánh mắt phức tạp, rốt cuộc hắn đã trải qua

những gì, mới có thể khiến hắn biến thành như vậy? Là một người sống
hoang dã ở thảo nguyên Châu Phi sao?

Ngô Cứ Lam mặt không chút thay đổi, nói: “Thời gian không còn sớm,

cô cũng đi ngủ đi.”

Tôi rất rõ ràng, hắn không phải không nhìn ra ánh mắt khác thường của

tôi, nhưng hắn hoàn toàn không để ý. Tôi không rõ trong lòng đang có cảm
giác gì, bỗng nhiên sinh giận dỗi, nghiêm mặt lại, ném ra một câu: “Chuyện
của tôi không cần anh phải lên mặt quản lý như vậy”, nói xong liền bỏ về
thư phòng.

Tôi nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, vẫn không ngủ được, cảm thấy

thật bực bội, rất không cam lòng. Tôi đã cho rằng, chúng tôi tuy rằng thời
gian quen biết chưa lâu, nhưng quan hệ cũng đã… Nhưng thì ra ở trong mắt
của Ngô Cứ Lam, tôi không quan trọng, không là gì cả.

Bực bực bội bội một lúc, tôi từ từ yên tĩnh lại.

Ngô Cứ Lam có nghĩa vụ quan tâm đến buồn vui của tôi sao?

Chắc chắn là không! Ngay cả ba mẹ ruột của tôi còn chưa quan tâm đến

buồn vui của tôi, dựa vào cái gì mà yêu cầu Ngô Cứ Lam phải quan tâm?

Ngô Cứ Lam đối với bất kỳ kẻ nào khác đều giống như vậy, cũng không

đối xử với tôi tệ hơn. Tôi là chủ, hắn là người làm, những chuyện thuộc bổn
phận của hắn đều làm không được tốt hay sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.