ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 120

luồng tách biệt, thật giống với tâm trạng đang vô cùng phức tạp của tôi lúc
này.

“Vừa rồi…Thật xin lỗi. Tôi…Tôi có chút khó hiểu, mong anh bỏ qua.

Vốn không nên…quấy rầy anh ngủ, nhưng ông nội đã dạy tôi, tuyệt đối
không nên mang theo bực tức đi ngủ, không tốt cho sức khỏe, mà còn đau
lòng.” Tôi vừa nói chuyện, vừa cố gắng nhìn đến cái ghế sô pha. Nhưng
trong bóng đêm, tôi ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn
thấy hắn vẫn không hề động đậy, nếu không phải hắn vừa mới nói chuyện,
tôi kỳ thật sẽ hoài nghi hắn đang ngủ say.

Lời của tôi nói xong một lúc lâu, Ngô Cứ Lam vẫn không trả lời.

Bóng đêm càng lúc càng tĩnh lặng, khi tôi càng lúc càng cảm thấy xấu hổ,

thì giọng nói của Ngô Cứ Lam rốt cuộc cũng vang lên, “Tôi bỏ qua cho cô.”

Rất lạnh nhạt, giống như khuôn mặt của hắn thường ngày, không chút

thay đổi, nhưng tiềm ẩn trong đó, tựa hồ có chút gì khác lạ. Tôi nói: “Cảm
ơn anh!”

Tôi chờ thêm một lát, cảm thấy Ngô Cứ Lam không còn muốn nói gì

thêm, liền giữ vững tinh thần, mỉm cười nói: “Ngủ ngon! Có mộng đẹp!”

Sau hai tuần, sửa sang nhà cửa cũng đúng hạn hoàn thành. Các phòng

trang trí thêm TV, bàn ghế, cùng với tu sửa một ít chỗ bị hư hỏng xuống
cấp, tổng cộng tốn hơn 4 vạn 7 ngàn đồng.

Tôi tiêu tiền thật sự rất xót xa, nhưng căn nhà sau khi sửa xong khiến tôi

cực kỳ hài lòng. Mấy cái ổ điện bị hư, vòi sen bị cũ đều đã được thay mới,
cái tủ trong nhà bếp bị hỏng ngăn kéo cũng đã sửa lại thật đẹp, toàn bộ
phòng ở được trang trí so với trước kia thoải mái hơn nhiều.

Trải qua hai tuần tĩnh dưỡng, vết thương trên đùi của tôi đã gần lành lặn,

có thể đi bộ giống như người bình thường. Vết thương trên bàn tay cũng đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.