ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 122

người đã giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Ngô Cứ Lam không đếm xỉa đến tôi, đứng một khoảng cách nhất định ở

bên ngoài, mang theo nụ cười lễ phép, lẳng lặng nhìn, cùng với không khí
thân thiện ở xung quanh hoàn toàn không hợp. Tôi chạy vài bước đến bên
cạnh hắn, kiễng chân, cố ý gần sát lỗ tai hắn, lớn tiếng nói: “Cám ơn anh!”

Ngô Cứ Lam nhìn chằm chằm vào gương mặt đang mỉm cười đắc ý quá

mức của tôi.

Tôi ngẩng cao đầu, có chút cố ý khiêu khích – Tôi đang trêu anh đấy, anh

có thể trả đũa như thế nào?

Ngô Cứ Lam không phản ứng với “Tiểu nhân đắc ý” tôi đây, hắn vươn

tay, cẩn thận phủi đi mảnh pháo đỏ dính trên tóc của tôi. Hai người chúng
tôi đứng thật sự rất gần, theo nhất cử nhất động của hắn, thân thể của hắn
chỉ có chút ấm áp, hơi thở có chút nhẹ nhàng, nhưng lại giống như quá
mức, khiến cho mũi và xúc giác của tôi nhạy cảm lạ thường. Trái tim không
thể khống chế đập loạn nhịp, nụ cười ở trên mặt bị cứng đờ, không còn chút
đắc ý nào.

Ngô Cứ Lam nhìn dáng vẻ ngây ngốc của tôi, cười dài nói: “Sao đứng

ngây ra thế? Không phải có chuyện gì chứ?”

Nụ cười của hắn lúc này so với mỉm cười lễ phép lúc nãy là hoàn toàn bất

đồng, tôi hoảng loạn thêm một lúc, liền trấn định lại tinh thần trả lời: “Tôi,
tôi… Suy nghĩ chút chuyện, là, phải…có liên quan đến chuyện kinh doanh
nhà trọ.” Tôi cực kỳ nghiêm túc một lần nữa để tăng thêm ngữ khí, nói
xong, lập tức xoay người, chạy về phía mấy người hàng xóm, giống như
chạy trối chết.

Tôi buồn bực suy nghĩ, biết rõ hắn là sư tử, còn cố ý khiêu khích? Kết

quả trêu đùa liền bị trêu đùa lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.