ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 123

Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, không thể nhanh như vậy sẽ có khách

hàng đến thuê phòng, nhưng thực tế vẫn có chút mong chờ. Tôi canh cái
điện thoại hết ngày này qua này khác, hy vọng có người có “Tuệ nhãn tâm
châu” (5.3), chọn lựa “Nhà trọ ốc biển” của tôi.

(5.3) Tuệ nhãn tâm châu: ý nói có con mắt tinh tường, đánh giá sắc bén.

Giang Dịch Thịnh cười nhạo: “Không cần phải tham tiền như vậy. Em

mới khai trương có hai ngày, làm gì nhanh thế…”

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi có chút không thể tin được,

sửng sốt trong chốc lát, vội vàng nhận điện thoại, “Xin chào, Nhà trọ Ốc
Biển nghe đây!”

Vài phút sau, tôi hưng phấn cúp điện thoại, vỗ vỗ vào cái bảng ghi chép

ra oai với Giang Dịch Thịnh, “Bổn tiệm sắp chào đón vị khách đầu tiên, đặt
trước một tháng.”

Giang Dịch Thịnh giật lấy bảng ghi chép, “Hồ tiểu thư đăng ký phòng,

một tháng.” Hắn nhíu nhíu mày, “Sao may mắn thế nhỉ?”

Tôi mắng: “Cút! Người ta không phải đến du ngoạn, mà là hy vọng ở trên

đảo một thời gian ngắn, vừa ý với nhà trọ của chúng ta vì bố trí ấm áp, hoàn
cảnh yên tĩnh.”

Giang Dịch Thịnh cười hì hì, nói: “Mặc kệ là gì, cũng chúc mừng em

khai trương đại cát đại lợi.”

Tôi và Ngô Cứ Lam cùng nhau quét dọn căn phòng sạch bóng không

dính một hạt bụi, đợi chào đón vị khách đầu tiên của Nhà trọ Ốc Biển.

Tôi nói với Hồ tiểu thư, nhà trọ nằm ở cuối một đoạn đường, là khu phố

cổ trên trăm năm, phong cảnh hữu tình, nhưng xe hơi không vào được, có
chút bất tiện. Bất quá, chúng tôi có thể đến tận bến tàu đón khách, hành lý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.