ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 121

khép miệng, bác sĩ nói vẫn chưa thể làm việc, nhưng ngẫu nhiên bị dính
chút nước cũng không thành vấn đề gì. Tắm vòi sen, chỉ cần mang một cái
bao tay không thấm nước, chú ý một chút, sẽ không sao.

Rốt cuộc tôi cũng đã thoát ly cuộc sống không thể tự gánh vác trong hàng

ngũ “thương binh vô dụng”, tâm tình phấn chấn hẳn, chỉ huy Ngô Cứ Lam
cẩn thận sắp xếp mấy căn phòng ở, cố gắng càng ấm cúng, càng thoải mái
càng tốt.

Sau khi phòng được sắp xếp ổn thỏa, tôi gọi Giang Dịch Thịnh, nhờ hắn

chụp ảnh căn nhà ở nhiều góc độ, chiếc giường thoải mái, nhà vệ sinh mới
tinh sạch sẽ, ốc biển và san hô của ông nội sưu tầm, hoa cỏ trong sân… Tôi
đem ảnh chụp edit lại, sau đó viết vài dòng giới thiệu, đăng chúng lên các
diễn đàn du lịch ở trên mạng.

Tôi còn cho in không ít tờ rơi, kéo theo Ngô Cứ Lam và Giang Dịch

Thịnh cùng đến bến tàu để dán… Sau khi làm hết mấy chuyện vụn vặt, tay
của tôi ngoại trừ làm những việc nặng, còn lại ăn cơm, rửa mặt đều giống
như bình thường.

Một buổi sáng ánh nắng chói chang, Vương Điền Lâm, Giang Dịch

Thịnh và Ngô Cứ Lam cùng nhau đem tấm bảng hiệu của nhà trọ đã nhân
lúc sửa chữa nhà thuận tiện làm ra, treo lên. Tấm bảng màu nâu trầm, chữ
viết màu trắng, hiện ra rõ ràng bốn chữ “Nhà trọ Ốc Biển” đoan đoan chính
chính giắt dưới mái hiên của cánh cổng sân vườn, tôi liền tự tay châm ngòi
pháo.

Trong tiếng pháo đì đùng, Vương Điền Lâm, Giang Dịch Thịnh cùng

mấy người hàng xóm lớn tiếng chúc mừng: “Khai trương đại cát!”, “Khách
đến như mây, tiền vô như nước!”

Mặc dù có không ít khó khăn, nhưng nhà trọ của tôi rốt cuộc cũng đã

khai trương. Tôi cười nói “Cảm ơn”, tầm mắt theo bản năng tìm bóng dáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.