ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 240

Chờ mặt nước ổn định lại, tôi nhìn thấy Ngô Cứ Lam bình tĩnh ngồi trên

mặt biển, toàn bộ thân thể của hắn không có gì che giấu, rõ ràng hiện ra
trước mắt tôi.

Ánh mắt đăm đăm, Tôi há hốc miệng, đại não trống rỗng.

Không trung vừa trải qua bão táp, khắp nơi thoáng đãng sạch sẽ, bầu trời

giống như một khối ngọc bích trong suốt không tỳ vết. Một vòng sáng màu
hoàng kim của vầng trăng tròn giắt ngang qua bầu trời, vừa lớn vừa sáng,
ánh trăng trong trẻo trút xuống, chiếu rọi khắp mặt biển lấp lánh lăn tăn.

Ngô Cứ Lam tao nhã ngồi lên vòng sáng ảo ảnh của ánh trăng, nửa người

trên của hắn là người, phần dưới eo là cá, một cái đuôi cá màu lam bạc thật
lớn phiêu diêu trong nước, khiến cho hắn nhìn qua giống như đang ngồi
vững vàng trên mặt biển. Gió nhẹ thổi qua, sóng nước nhẹ nhàng cùng gợn
lên, thân thể của Ngô Cứ Lam cũng hơi hơi lay động dập dềnh nhoáng lên
một cái.

Tôi cảm giác được mình đã bị điên rồi! Rốt cuộc tôi đã nhìn thấy cái gì?

Là thật? Hay giả? Ảo giác trước khi chết sao?

Kỳ thật tôi giống như đã chết rồi! Mặc kệ Ngô Cứ Lam đã cứu tôi, hiện

tại nhìn đến hình ảnh trước mắt, đều là ảo giác trước khi chết…

Cho dù tôi có tình nguyện thôi miên chính mình đến cỡ nào, nghĩ rằng tất

cả đều là giả, thì trong một góc nhỏ của lý trí, vẫn ngoan cố nhắc nhở tôi,
tất cả đều là sự thật!

Tôi rất muốn tuân theo bản năng thét lên thật lớn, đó là quy luật tự nhiên

khi con người muốn tự bảo vệ chính mình, nhưng trong thần kinh đang hỗn
loạn của tôi lại hiện ra khuôn mặt quen thuộc. Tuy tôi biết tâm trạng hiện tại
vô cùng khiếp sợ, đầu choáng váng não kích động, nhưng cũng tin tường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.