ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 243

Ngô Cứ Lam lẳng lặng nhìn tôi, không nói lời nào.

Tôi đột nhiên nghĩ —— không phải chỉ có một mình tôi lo lắng sợ hãi,

Ngô Cứ Lam không lo lắng, không sợ hãi sao?

Hắn sợ tôi sợ hãi, cố ý đứng cách một đoạn để tôi cảm nhận được khoảng

cách an toàn, hắn vẫn ngồi ở đó, biểu diễn thân thể của mình, còn phối hợp
với tôi từng câu thắc mắc, ai lại thích bị như vậy chứ? Huống chi trước giờ
là một Ngô Cứ Lam cao ngạo lạnh nhạt?

Trái tim của tôi căng phồng, trong lòng chua xót và cảm động giao tạp,

cảm giác vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Tôi nói: “Ngô Cứ Lam, anh có thể bơi đến đây không?”

Ngô Cứ Lam nhìn tôi, không hề cử động.

Tôi khẩn cầu: “Em sợ nước lắm, không thể bơi được, anh qua đây, có

được không?”

Đuôi cá của Ngô Cứ Lam vẫy một cái, chìm vào trong nước, toàn thân

của hắn cũng từ từ chìm xuống, chỉ còn phần ngực vẫn lộ ra trên mặt nước.

Hắn bơi về phía tôi, kỳ thực, cũng không giống là bơi, bởi vì hai tay của

hắn căn bản không cử động, thân thể cũng thẳng tắp, càng giống như từ
trong nước trôi lại gần.

Khi còn khoảng một thước cách xa chỗ tôi, hắn dừng lại, nhìn tôi chằm

chằm, dường như muốn xác định tôi thực sự sẽ không sợ hãi.

Trong lòng tôi trào ra một loại cảm giác chua chát xót xa, tôi nhịn không

được khẽ thở dài, không phải là đau khổ, mà là loại cảm động nhẹ nhàng có
chút uất ức. Lần đầu tiên tôi phát hiện, thì ra mỗi một lần cho rằng mình đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.