ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 262

không còn ai có thể chán ghét tôi.” Ngô Cứ Lam cười như không cười nhìn
tôi.

Tôi cũng không muốn cùng hắn thảo luận thêm vấn đề này, liền nhanh

chóng chuyển sang đề tài khác, tiếp tục hỏi: “Trước kia anh ở đâu?”

“Có lần tôi lên đất liền làm người, để xem, hình như là … công nguyên

năm 1838, vốn nghĩ ở thêm vài năm, nhưng đến năm 1865 lại xảy ra chút
chuyện ngoài ý muốn, nên tôi phải về lại biển.” Ngô Cứ Lam nhẹ nhàng
bâng quơ nói: “Lần đó tôi đến Châu Âu, ở Châu Âu được mười mấy năm,
thì đi thuyền đến Tân Đại Lục (Châu Mỹ), sau đó ở New York định cư. Cho
dù người có thâm thù đại hận với tôi có con cháu họ hàng, thì bọn họ cũng
ở nửa bên kia bán cầu, không có khả năng biết được tôi đang ở đây.”

Tôi cảm thấy cảnh sắc xung quanh trở nên hỗn độn, cả người giống như

bị hóa đá, ngây ngốc nhìn Ngô Cứ Lam. Hắn nói một tám, một tám cái gì
năm? Châu Âu? Tân Đại Lục? Hắn có nhận thức được không vậy?

Ngô Cứ Lam im lặng thở dài, “Tiểu La, những lời tôi nói đều là sự thật,

đây chính là tôi. Tôi không phải là người thích hợp, em nên tìm một người
khác xứng đáng với mình đi…”

Đầu óc tôi rối loạn, tính tình cũng trở nên táo bạo, “Im đi! Em biết em

nên làm gì, tự em biết!”

Ngô Cứ Lam thật sự im miệng, hắn lẳng lặng thu dọn bát đĩa, đến nhà

bếp rửa bát.

Tôi ngồi một mình ngơ ngác một lúc lâu, sau đó đi đến cửa nhà bếp nói:

“Ngô Cứ Lam, vừa rồi là anh cố ý! Anh giống như trước kia, dùng cách nhẹ
nhàng nhất nói cho em nghe, cố ý làm em sợ! Em cho anh biết, mấy kỹ xảo
đó của anh không có ích gì đâu, em tuyệt đối không sợ!”

Tôi nói xong, lập tức xoay người, đi đến phòng khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.