ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 288

Tôi tự tàn nhẫn với chính mình hết lần này đến lần khác buộc bản thân

nhìn ba bức tranh kia.

Tới tới lui lui, lật xuôi lật ngược, tôi giống như thật sự bị ba bức tranh

này làm trôi nổi trên dòng sông thời gian, thanh niên, trung niên, lão niên…
Khi tôi không thể đợi được, thời gian vô tình, tôi dần dần lão hóa, hắn trẻ
mãi không già.

Tôi nhắm hai mắt lại, yên lặng suy ngẫm từng bức tranh.

Thật lâu sau, tôi đột nhiên xuống giường, đi đến trước bàn học, cầm lấy

cây bút, viết lên chỗ trống ở mỗi bức tranh vài dòng chữ.

Buông bút xuống, tôi cước bộ nhẹ nhàng vào nhà vệ sinh, quyết định tắm

nước ấm cho khỏe người.

Sau khi tắm táp sạch sẽ hết mồ hôi, thật giống như gột sạch thân thể bệnh

tật, tôi liền cảm giác cả người khỏe khoắn sảng khoái, lên tinh thần hẳn.

Tôi sấy tóc, tết mái tóc dài thành bím, cẩn thận chải chuốt, thay bộ váy

thích nhất, đeo một cái vòng cổ tự làm, mặt vòng cổ chính là viên trân châu
đen mà Ngô Cứ Lam đã tặng cho tôi.

Bởi vì khuôn mặt vẫn còn có chút tiều tụy, tôi thoa thêm một chút kem

lót, phủ thêm lớp phấn mặt, khiến cho khí sắc của bản thân nhìn qua tốt hơn
một chút.

Tôi nhìn chính mình ở trong gương, cảm giác không tệ lắm, sau đó cầm

lấy quyển bút ký, đi xuống lầu.

Bên ngoài cửa sổ trời đã sẫm tối, bên trong thì đèn đuốc sáng trưng.

Ngô Cứ Lam ngồi ở trước bàn cơm, im lặng đợi tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.