ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 289

Khi hắn vừa xuống lầu, sắc trời vẫn còn sáng, có lẽ đã hơn hai tiếng đồng

hồ, hắn chờ đến sắc trời sẫm tối, đồ ăn đều lạnh tanh, nhưng vẫn không có
chút gì biểu lộ mất kiên nhẫn.

Tôi dừng bước, đứng ở trong sân, cách cái cửa sổ nhìn hắn.

Hắn nâng mắt nhìn về phía tôi, tôi tin chắc hắn đã nghĩ qua tất cả các loại

phản ứng của tôi, nhưng hắn thật không ngờ, năng lực hồi sinh của tôi lại
mạnh như vậy, mới vừa bị hung hăng đả kích, liền lấy lại tinh thần sáng
láng, mặt mày như ánh nắng chói chang xuất hiện.

Biểu tình của hắn rõ ràng là ngây ngẩn, tôi nhìn hắn cười cười.

Tôi đi vào nhà bếp, ngồi bên cạnh hắn, đem quyển bút ký đặt ngay ngắn

trên bàn.

Tôi bình tĩnh nói: “Anh cho em xem ba bức tranh, em đã thật sự xem kỹ

rồi, để có quà đáp lễ, em gửi lại anh ba câu.”

Tôi đẩy quyển bút ký ra trước mặt hắn, hắn chần chừ một chút, mở ra.

Ba bức tranh, ba câu.

Bức tranh thứ nhất:

Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.

Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường.

Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương. (10.12)

(10.12) Trích trong bài thơ “Kiêm gia 1” (Lau lách 1) của Khổng Tử

trong Kinh Thi

Dịch thơ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.