ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 29

Tôi bị hắn làm cho nghẹn họng, thực sự sáng sớm đã diễn tuồng trên sân

khấu, quả thật hắn không có cơ hội để chào từ biệt. Tôi không cam tâm liền
hỏi: “Tại sao anh… dùng một cuộn hoa ném tôi?”

“Không phải cô cũng ném hoa vào tôi sao?”

A! Đủ lanh mồm lanh miệng cơ đấy! Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn,

hắn không chút e ngại nhìn lại tôi, ánh mắt bình tĩnh có vài phần bất cần,
giống như đại dương mênh mông phớt lờ những con sông cuồn cuộn chảy
về phía mình.

Tôi càng trở nên tức giận, muốn kiếm gì đó phát tiết.

Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, những đóa hoa bị gió cuốn tuôn rơi,

giống như trời đang đổ tuyết. Tôi bực bội liền giơ tay muốn xua hoa đi,
chúng rơi lên đầu tôi, tôi nghiêng qua nghiêng lại né tránh. Hắn vẫn ngồi im
không động đậy, chăm chú nhìn hoa tàn rơi rụng, bay lả tả, thổi qua đuôi
mày khóe mắt, đáp xuống cổ áo của hắn.

Trong đám hoa đang rơi rụng, ánh nắng nhẹ nhàng và ấm áp, đôi mắt của

hắn lại thập phần mênh mông lạnh lẽo, tựa hồ vô hỉ vô bi, đang quan sát
chúng sinh phục tùng mệnh lệnh, trong đôi mắt sâu thẳm ấy toát lên đôi
chút phiền muộn.

Tôi bất tri bất giác dừng mọi động tác, ngẩn người nhìn hắn.

Trong lúc đó, vạn vật bỗng nhiên trở nên mờ nhạt, hoa rơi tràn ngập đất

trời, toàn bộ thiên địa chỉ còn lại một mình hắn nhàn nhã ngồi đó, tĩnh lặng
nhìn hoa rơi như tuyết, lãng đãng bay múa.

Trong nháy mắt, hắn liền phát hiện ra tôi đang nhìn hắn, sắc màu trong

đôi mắt ấy chợt tắt, hắn quay sang chăm chú nhìn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.