ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 30

Chạm vào ánh mắt kia, tôi liền hồi phục tinh thần, vội vàng nhìn sang

hướng khác, lòng cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu, mặt nóng bừng, hóa
ra tức giận đã bay biến tận nơi nào.

Bậy quá, bậy quá! Chuyện buồn nhà mình, sao phải giận lây sang người

khác?

Tôi mất hết hứng thú, nói: “Bây giờ anh có thể đi được rồi đấy, thời cơ

tuyệt đối thích hợp!”

Hắn không nói tiếng nào, đứng lên, đi vòng qua người tôi, hướng ra

ngoài.

Tôi cúi xuống thu dọn thức ăn hắn đã dùng khi nãy, nhìn thấy bát cháo và

đồ ăn dường như chẳng được động đến. Tôi có chút sửng sốt, vội vàng xoay
người, liền nhìn thấy hắn đang lê từng bước hướng ra cổng, cách ăn mặc
buồn cười như vậy, lại còn đi chân trần, nhưng có lẽ bởi vì dáng vẻ của hắn
cao lớn, nên khiến cho người ta không có cảm giác khinh thường.

“Này… Đứng lại!”

Hắn dừng bước, quay lại nhìn tôi, không có nghi ngờ, cũng không có chờ

mong, nét mặt không chút sợ hãi, dáng vẻ không chút đổi thay.

Tôi hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Chẳng lẽ tôi nấu thật sự rất khó

ăn?”

Thế nhưng, hắn không một chút khách sáo nào, liền gật đầu.

Tôi quả thật, quả thật… là bị hắn làm tức chết! Hắn… Hắn là cái dạng

quỷ không phải người, dám chê đồ ăn tôi nấu, cho hắn đói chết luôn đi!

Tôi chán ghét phất phất tay, nói: “Anh đi dùm đi, đi đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.