ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 32

Hắn không nói nhiều nữa, liền đi ra ngoài.

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, đột nhiên lại nói: “Này… Đứng

lại!”

Hắn xoay người lại, nhìn tôi, thế nhưng vẫn là nét mặt không chút thay

đổi kia, bộ dáng không chút đổi thay nọ.

Tôi do dự một lát, xua đi cảm giác sợ hãi ban đầu, hỏi lung tung: “Anh từ

đâu tới đây? Vì sao lại thành ra như vậy? Hiện tại anh có dự định gì không?
Nếu anh muốn liên lạc với người thân, bạn bè, hay cần người giúp đỡ, tôi
có điện thoại, có thể cho anh mượn! Nếu anh cần tiền, tôi… Tôi cũng có thể
cho anh vay một ít.”

Hắn im lặng không nói gì, nhưng tôi lại càng khẩn trương hơn hắn, ăn nói

dồn dập: “Ở đời cứu nguy, không cứu bần cùng, tôi sẽ không cho anh mượn
nhiều tiền, cùng lắm chỉ đủ tiền đi đường để anh có thể về nhà thôi.”

Hắn thản nhiên nói: “Tôi chỉ có một mình.”

Lời nói của hắn thật ngắn gọn, nhưng tôi hoàn toàn hiểu rõ, hắn chỉ có

một mình, lúc gặp khó khăn, không có người thân có thể liên hệ xin giúp
đỡ, lúc mang khổ cực, cũng không có một nơi tránh né gió bão để có thể về
nghỉ ngơi. Đôi mắt của tôi lại có chút cay xè, cảm giác như muốn khóc. Tôi
hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Anh có chân có tay, có cái đầu to như
vậy, chẳng lẽ định làm ăn mày hay sao? Tại sao anh không tìm một công
việc có thể nuôi sống chính mình?”

Hắn suy nghĩ, liền nói: “Phải rồi, hẳn là nên tìm một công việc.”

Tôi cẩn thận nói: “Trình độ của anh thế nào? Đại học, trung học, cao học,

hay là có học qua nghề nghiệp nào không?”

“Không có.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.