ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 292

Tôi lật sang bức thứ hai, “Chúng ta đến tuổi trung niên, em dung nhan

héo tàn, anh vẫn ở bên cạnh.”

Tôi lật đến bức thứ ba, “Chúng ta tuổi già sức yếu, em tóc bạc da mồi,

anh vẫn còn ở bên cạnh.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Ngô Cứ Lam, nhẹ giọng nói: “Anh biết không? Chỉ

có bốn chữ để hình dung ba bức tranh này thôi , đó là ‘Bất ly bất khí’
(10.15)”!

(10.15) Bất ly bất khí: có nghĩa là không chia cắt, không xa rời.

Ngô Cứ Lam bị sự thông minh của tôi làm chấn động, hắn ngây người

nhìn tôi trong chớp mắt, vừa định mở miệng phản bác, tôi lập tức nói: “Em
biết, ý của anh không phải như thế! Nhưng Kahlil Gibran trong cuốn ‘Tiểu
Kinh thánh’ có nói, ‘Nếu bạn muốn hiểu rõ một người, không chỉ phải lắng
nghe từng lời người đó nói ra, mà còn phải lắng nghe những lời người đó
chưa bao giờ nói ra.’ Tiềm thức lúc anh vẽ những bức tranh này mới là nội
tâm chân thật nhất, cho dù em ra sao, vào lúc em cần anh nhất, anh hoàn
toàn không bỏ mặc, không phớt lờ.”

Người từ trước đến nay phản ứng mẫn tuệ sâu sắc cùng lời nói sắc bén

như Ngô Cứ Lam, lần đầu tiên bị tôi nói cho cứng họng.

Tôi vỗ nhẹ lên quyển bút ký, nói: “Bất ly bất khí, đó là lời thề hẹn tình

yêu tốt nhất mà em có thể nghĩ đến, cảm ơn anh! Lời thề hẹn tình yêu của
em chỉ có ba câu, mượn thơ của cổ nhân trình bày!”

Tôi cười cười, tiếp tục nói: “Cổ nhân gì gì đó, anh khẳng định rõ hơn em!

Người yêu của em ở tại một phương trời trên dòng sông, ngược dòng đi tìm,
đường hiểm trở lại gian nan, xuôi dòng đi tìm, người đó vẫn cứ mãi xa,
mong muốn gặp mặt nhưng không thể được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.