ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 294

Tôi chỉ vào chính mình trong bức tranh thứ ba, tóc bạc da mồi, già nua

yếu ớt, hợp tình hợp lý nói: “Khi anh vẽ bức tranh này, có chút nào suy nghĩ
sẽ bỏ mặc em hay không? Một chút cũng không có! Tương lai trong trí
tưởng tượng của anh, cho dù em trở nên vừa già vừa xấu, hoạt động chậm
chạp, phản ứng ngu ngốc, nhưng anh vẫn như trước chăm sóc em, làm bạn
với em!”

Ngô Cứ Lam hạ mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh, không nói tiếng nào,

trong tròng mắt dần hiện lên bi thương sâu sắc.

Tôi cũng nhìn vào bức tranh, liền phát hiện, hắn không nhìn vào con

người không già đi là hắn, mà nhìn vào tôi đang nằm trên giường bệnh từ từ
già cả suy yếu.

Trong lòng tôi tràn ngập bi thương, thấp giọng họi: “Khi anh vẽ bức tranh

này, rất khó chịu phải không?”

Ngô Cứ Lam nâng mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt thập phần bất ngờ.

Tôi nói: “Khi anh buộc em đối mặt với tương lai, chính anh cũng phải đối

mặt. Nhìn em dần dần già đi, thậm chí tận mắt nhìn em chết, cái gì cũng
không làm được, khẳng định là rất khó chịu?”

Nắm chặt tay, cũng không thể bách niên giai lão, tôi cố nhiên phải đối

mặt với thời gian tàn khốc, thừa nhận thời gian mang đến thống khổ, không
phải hắn cũng như vậy sao? Hai chúng tôi cùng nhau thống khổ, không ai
nặng không ai nhẹ, nhất định đều đau thấu tâm can. Nhưng đối với thời
gian, hắn lại càng nếm trải dai dẳng. “Tử giả trường dĩ hĩ, sinh giả thượng
bi ca.” (10.17)

(10.17) Tử giả trường dĩ hĩ, sinh giả thượng bi ca: ý là người chết đã yên

giấc ngàn thu, người ở lại vẫn đau khổ mãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.