ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 298

Tôi nói: “Sức khỏe tốt lắm, chỉ là tới đây thăm anh một chút, tán gẫu vài

câu.”

Giang Dịch Thịnh ngoài cười nhưng trong không cười nhếch nhếch khóe

miệng, dường như có điều gì đó suy nghĩ, liếc mắt nhìn tôi và Ngô Cứ Lam,
hỏi: “Em hết bệnh cảm rồi sao?”

“Hết rồi!”

Giang Dịch Thịnh nói: “Khỏi bệnh rất nhanh! Đi thôi, đến phòng làm

việc của anh ngồi một chút đi.”

Chúng tôi đi dọc theo hành lang thật dài, hai bên đều là phòng bệnh.

Bởi vì thời gian còn sớm, người bệnh đều chưa nghỉ ngơi, phần lớn

phòng bệnh đều đang mở cửa. Tầm mắt lơ đãng liếc qua, đều có thể nhìn
thấy hàng trăm tư vị của nhân tình thế thái: ông chồng già nâng đỡ bà vợ
liệt nửa người, không thể trở mình xoay sở; lão bà lấy ra bình nước tiểu ở
dưới giường, chuẩn bị hầu hạ lão ông không thể cử động đi vệ sinh; có
người bệnh gầy trơ xương, ánh mặt tĩnh mịch, cô đơn một mình nằm ở trên
giường; có người trên đầu quấn đầy băng gạc, trên cánh tay cắm ống truyền
dịch, cùng người nhà vừa nói vừa cười; có anh em nhà nọ vì tiền thuốc men
mà bực nội cãi nhau; có cặp vợ chồng cùng chia nhau ăn một quả táo, tình ý
dạt dào…

Chỉ là một nơi nhỏ bé, mà lại bày ra đầy đủ các loại tư vị của nhân sinh

—— sinh lão bệnh tử, oán hận , yêu thương ly biệt, mong muốn không
thành, uất ức bất lực, khiến cho ai nhìn thấy đều cảm giác có áp lực lớn. Tôi
ý thức được liền kết thúc ánh mắt của mình, cố gắng nhìn thẳng về phía
trước, không nhìn vào phòng bệnh nữa.

Đến cuối hành lang, không còn phòng bệnh, tôi mới nhẹ nhàng thở ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.