ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 299

Giang Dịch Thịnh nói: “Phòng làm việc của tôi ở trên lầu, hai tầng nữa,

chúng ta đi thang bộ lên luôn, chờ thang máy lâu lắm.”

Tôi và Ngô Cứ Lam không nghĩ gì, đi theo phía sau Giang Dịch Thịnh,

bắt đầu đi lên cầu thang.

Chúng tôi đi được một nửa, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo

màu xám, quần tây màu đen, đang đứng ở một góc cầu thang, đầu trán dán
lên tường, đang lặng lẽ khóc.

Nhận ra được, anh ta đang cố gắng kềm chế phải khóc, toàn bộ thân thể

co lại, hai bàn tay nắm chặt rũ xuống, nhưng đau khổ và tuyệt vọng quá
mức chịu đựng, khiến cho anh ta lâu lâu lại phát ra tiếng nức nở.

Đây là bệnh viện, hơn nữa lại là khu bệnh đặc biệt nghiêm trọng, ai cũng

có thể tưởng tượng được chuyện gì xảy ra, chúng tôi đi hết sức nhẹ nhàng,
hy vọng có thể không gây ra tiếng động quấy rầy anh ta. Nhưng cầu thang
lớn như vậy, anh ta hiển nhiên đã nhận ra có người đến, lập tức lấy tay lau
đi nước mắt.

Khi tôi thoáng đi ngang qua người anh ta, nhịn không được không cẩn

thận nhìn anh ta một cái, mới phát hiện là người quen biết. Tôi lập tức dừng
bước, thất thanh kêu lên: “Lâm Hãn!”

Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi, liền cố gắng gượng cười một cái,

“Thẩm La, chào em!”

Tôi lờ mờ đoán được tại sao anh ta lại đứng khóc ở đây, tâm trạng của tôi

trong phút chốc trở nên nặng nề, tôi nói với Giang Dịch Thịnh và Ngô Cứ
Lam: “Các anh lên trước đi, em với bạn nói chuyện một chút.”

Chờ Ngô Cứ Lam và Giang Dịch Thịnh đi khỏi, tôi mới hỏi Lâm Hãn:

“Anh có thời gian không, chúng ta ngồi ở đây nói chuyện một lát nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.