ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 300

Lâm Hãn tựa hồ đã quá mỏi mệt không thể chịu nỗi, không nói một lời

ngồi xuống bậc thang. Tôi cũng lần lượt ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Lâm Hãn năm nay 30 tuổi, làm việc ở cục thuế, nghe nói là cấp cán bộ trẻ

tuổi nhất, tương lai đầy hứa hẹn. Tôi và anh ta quen biết nhau ở bệnh viện,
bởi vì chúng tôi đều có cùng cảnh ngộ ——người thân bị bệnh ung thư.
Người thân của tôi là ông nội, còn anh ta là vợ, cả hai người đều bị ung thư
dạ dày.

Vợ của anh ta phát hiện bệnh sớm hơn ông nội của tôi, tuổi còn trẻ, chưa

đến 30, lại làm phẫu thuật kịp thời, nên cơ hội bình phục rất lớn. Tôi gặp lại
bọn họ là sau khi vợ của anh ta tiến hành phẫu thuật và đang trị liệu bình
phục, tôi đã từng hỏi qua anh ta cách chăm sóc người bị ung thư dạ dày, anh
ta cho tôi rất nhiều trợ giúp và cổ vũ, chúng tôi nhanh chóng từ hai người xa
lạ trở thành thân quen.

Gần nhất tôi nhìn thấy anh ta, là sáu tháng trước, cũng ở bệnh viện. Tôi

giúp ông nội đi lấy thuốc, gặp phải anh ta. Anh ta vui sướng nói cho tôi
biết, anh ta đưa vợ đi kiểm tra, xác nhận phẫu thuật đã thành công, hẳn là sẽ
hoàn toàn bình phục.

Thật không ngờ, chỉ sau sáu tháng, anh ta đã từ đám mây hy vọng rớt

xuống vực sâu của tuyệt vọng.

To do dự, muốn hỏi cụ thể một chút tình trạng hiện tại, nhưng thật sự

không biết nên mở miệng thế nào.

Lâm Hãn chủ động hỏi: “Sao em đến bệnh viện vậy?”

Tôi nói: “Người bác sỹ vừa rồi là bạn của em, em đến thăm anh ấy.”

Lâm Hãn nói: “Không phải đến khám bệnh là tốt rồi! Anh nghe nói ông

của em đã qua đời, vốn tính toán đi thăm em, nhưng Tiểu Vân đi tái khám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.