ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 302

thang chậm rãi đi xuống từng tầng một.

Vào thời khắc này, tôi không có dũng khí đi đối mặt với Ngô Cứ Lam,

chỉ muốn lặng lẽ ở một mình trong chốc lát.

Buổi tối hôm nay, lúc Ngô Cứ Lam gọi tôi ra khỏi nhà, tôi chỉ biết hắn có

mục đích khác, không phải chỉ đơn giản đến thăm Giang Dịch Thịnh như
vậy. Tuy không rõ hắn rốt cuộc là muốn làm gì, nhưng tôi đã chuẩn bị tốt
tâm lý sẵn sàng đối mặt.

Khi đi qua phòng bệnh, tôi cơ hồ hiểu được dụng ý của Ngô Cứ Lam,

nhưng Ngô Cứ Lam khẳng định không ngờ rằng, chuyến đi đến bệnh viện
lần này lại hiệu quả ngoài sức mong đợi, tôi đã gặp được Lâm Hãn.

Chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng cảm thấy lựa chọn của hắn là chính xác?

Ra khỏi bệnh viện, tôi không ngồi xe taxi, mà đi dọc theo lối đi bộ, tâm

trạng hỗn loạn chậm rãi mà đi.

Hình ảnh Lâm Hãn một người trốn ở góc cầu thang lặng lẽ khóc vẫn hiện

rõ mồn một ở trong đầu tôi, muốn xua đi cũng không được.

Theo góc độ nào đó mà nói, tôi chỉ là người bình thường sống được vài

thập niên, đối với Ngô Cứ Lam, tôi không phải là một người bị bệnh nan y
hay sao? Tôi và hắn ở bên nhau, không phải giống như Lâm Hãn và vợ của
anh ta ở bên nhau hay sao? Sau hạnh phúc ngắn ngủi, là nỗi khổ vụn vặt tra
tấn, là biệt ly dai dẳng đớn đau.

Đối với vợ của Lâm Hãn mà nói, bất hạnh đã xảy ra, đương nhiên cô ấy

cũng hy vọng có người ‘bất ly bất khí’ làm bạn chăm sóc mình cả đời,
nhưng còn Lâm Hãn thì sao? Nếu như không có bắt đầu ngày hôm qua, có
phải sẽ không có đau khổ ngày hôm nay hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.