ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 321

không phải tôi cảm thấy Chu Bất Văn không đáng tin, nhưng có một số
chuyện càng ít người biết càng tốt.

Chu Bất Văn tỏ vẻ nghiêm trọng nói: “Chuyện lớn như vậy, tại sao không

nói sớm cho anh biết?”

“Bây giờ nói cho anh biết cũng không muộn.”

Chu Bất Văn hỏi: “Em đã nghĩ được nguyên nhân gì chưa?”

“Chưa, nên bây giờ vẫn còn khổ sở suy đoán đây này!”

Chu Bất Văn im lặng rửa rau, tôi có chút cảm giác kỳ lạ, liền quay đầu

nhìn lại, thì thấy Chu Bất Ngôn đang đứng ở trước cửa phòng khách, nhìn
chằm chằm tôi và Chu Bất Văn.

Tuy rằng cô ta lập tức cười nói ngọt ngào: “Thẩm tỷ tỷ, cần em giúp gì

không? Em đều có thể làm.” Nhưng từ nhỏ tôi đã ăn nhờ ở đậu, cảm giác
không an toàn cực hạn khiến cho tôi cực kỳ mẫn cảm với thái độ vui vẻ của
người khác, tôi cảm nhận được rõ ràng Chu Bất Văn có ý ganh ghét tôi.

Chu Bất Văn cười, “Chu tiểu thư, em cứ ngồi nghỉ ngơi đi! Em mà vào

bếp phụ giúp chỉ tổ hư hỏng thêm thôi.” Chu Bất Văn quay sang tôi nửa
giải thích, nửa khích lệ, nói: “Bất Ngôn từ lúc ba tuổi đã bắt đầu luyện đàn
dương cầm, học hội họa, rất có thiên phú bẩm sinh, thím rất quan tâm đến
đôi tay của em ấy, không cho em ấy làm việc nhà, em ấy đối với mấy việc ở
trong bếp vốn chẳng biết chút gì.”

Chu Bất Ngôn không đồng ý, hờn dỗi nói: “Gì chứ? Có một lần anh phát

bệnh, em đã nấu cho anh một bát mì xào cà chua trứng.”

Chu Bất Văn nhịn cười nói: “Gia vị thì thiếu, trong cà chua thì lẫn vỏ

trứng gà, còn mì thì nửa chín nửa sống.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.