ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 320

Nước ào ào chảy xuống xối lên tay của tôi, rốt cuộc tôi cũng bình tĩnh trở

lại, vòi nước từ bấy đến giờ còn chưa có mở.

Tôi nhìn vào mớ rau bẩn ở trong chậu, làm như không có việc gì, đổ

chúng ra lại trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Tối nay chúng ta ăn lẩu, Chu Bất
Ngôn thích ăn món gì? Nếu trong nhà không có, em sẽ gọi điện thoại cho
Giang Dịch Thịnh, bảo anh ấy tiện thể đi mua mang sang đây.”

Đáng tiếc Chu Bất Văn đã sớm chiều gắn bó với chúng tôi hơn ba năm,

đối với loại kế nhỏ nhặt, tuyệt chiêu “vây Ngụy cứu Triệu”, thật sự quá
quen thuộc , “Bất Ngôn thích ăn cá và rau, mọi người hẳn đã chuẩn bị hết
rồi.”

Chu Bất Văn lấy một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh tôi, vừa giúp tôi rửa rau,

vừa hỏi: “Lúc nãy em đang suy nghĩ gì?”

Tôi bình tĩnh nói: “Em tự hỏi những người đó rốt cuộc là muốn cái gì?”

Chu Bất Văn hàm chứa ý cười hỏi: “Những người đó? Là người nào?”

Rồi tỏ vẻ chờ tôi trả lời.

“Là những kẻ cướp tiền của em, đột nhập vào nhà trộm đồ, ban đêm tấn

công người nhà của em.”

Chu Bất Ngôn không cười nữa, kinh ngạc nhìn tôi, “Em có ý gì?”

Trong lòng tôi thầm thủ thế biểu tượng cây kéo (victory = chiến thắng),

đắc ý vô cùng, anh ấy hiểu tôi, sao tôi lại không hiểu anh ấy chứ? Tôi nghĩ
đã làm thì phải làm cho trót.

Tôi cười tủm tỉm đem tất cả mọi chuyện tôi suy đoán được nói ra hết, còn

nói luôn cả chuyện Giang Dịch Thịnh đi điều tra hai tên trộm cho Chu Bất
Văn nghe, nhờ anh ấy hỏi thăm chút tin tức vị luật sư kia. Đương nhiên, còn
một chút chuyện liên quan đến Ngô Cứ Lam, tôi không nói cho anh ấy biết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.