ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 327

hoa kiều diễm theo vách núi vươn ra, oanh liệt nở rộ, đón gió rơi rụng, biểu
hiện sức quyến rũ rực rỡ kiêu sa.

Tôi tán thưởng nói: “Thật là đẹp mắt!”

“Cảm ơn!” Chu Bất Ngôn đối với tác phẩm của mình hiển nhiên cũng rất

hài lòng.

…………….

ỐC VUA GAI

Sắc trời bắt đầu sẫm tối, Ngô Cứ Lam nhìn thời gian cảm thấy đã đến lúc,

bắt đầu mang thức ăn lên.

Sáu cái lẩu cồn nhỏ, mỗi chỗ ngồi được đặt một cái, đĩa nguyên liệu ăn

chung với lẩu, mỗi người có bốn cái, bên trên bày trí các loại gia vị, có thể
tùy ý xứng dùng.

Nguyên liệu chính dùng để nấu lẩu để ở chính giữa bàn, một cái đĩa to

chứa một khối băng đá lớn, bên trên khối băng bày biện các loại tôm cá đã
được cắt thành lát mỏng, có thể ăn sống, cũng có thể nhúng vào lẩu. Ngoài
ra còn có tôm viên, mực viên cùng các loại rau dưa xanh mướt xếp tầng
tầng lớp lớp trên mấy cái đĩa màu trắng, trông cực kỳ đẹp mắt.

Tôi nhịn không được vỗ tay ủng hộ, “Bữa tối của chúng ta so với mấy

bữa ăn ở nhà hàng cao cấp tuyệt đối cao cấp hơn nhiều! Hẳn là phải đòi tiền
tên tiểu tử Giang Dịch Thịnh kia!”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Giang Dịch Thịnh đẩy cổng sân vườn

đi vào, dẫn theo một cô gái, hai bên đối mặt nhau, đều sửng sờ một chút.

Giang Dịch Thịnh ngơ ngác nhìn, là bởi vì cái bàn ăn thật dài ở giữa sân

kia bày trí cực kỳ đặc sắc mê người. Tôi ngơ ngác nhìn, là bởi vì cô gái đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.