ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 35

khắp nơi, nói không chừng đến tối sẽ có người tốt bụng gọi điện thoại cho
ba tôi, tôi có điên mới dẫn hắn đi!

Tôi lại suy nghĩ thêm mấy lượt, cuối cùng cắn răng, nói như đinh đóng

cột: “Anh ở nhà đi!”

Tôi chỉ vào chỗ hắn ngồi lúc nãy, “Anh có thể lấy cái bàn mây kia, đặt ở

đâu để ngồi cũng được.”

Tôi đi lên lầu, vừa thay quần áo, vừa lo lắng cho quyết định của mình, để

một kẻ xa lạ chỉ vừa mới biết tên ở lại nhà một mình, thật sự được sao?
Đừng nói đến lúc tôi về, toàn bộ đồ đạc trong nhà đều mất sạch chứ?

Trong lúc rối rắm suy nghĩ, tôi lục lọi đồ đạc, lấy tiền mặt, chi phiếu, giấy

căn cước, hộ khẩu, thậm chí ngay cả cái vòng cổ bằng bạc tôi chưa từng
đeo, toàn bộ bỏ vào túi xách. Như vậy, còn lại ở trong phòng không phải là
quần áo cũ, thì cũng là mấy món đồ cũ. Cho dù hắn muốn lấy hết, cũng
không có ích gì!

Lúc đóng cánh cửa phòng ngủ lại, tôi nghĩ nghĩ, sau đó đi đến nhà vệ sinh

cầm cái lược lên, cẩn thận lấy một ít tóc mắc trên đó, đặt chúng ở khe cửa.
Cũng giống như vậy, tôi đến phòng ngủ ở tầng hai, cùng với thư phòng, tất
cả khe cửa đều đặt tóc vào đó.

Như thế, chỉ cần hắn mở cửa, tóc sẽ rơi xuống. Mưu kế giống như trên

phim truyền hình này là do tôi học được lúc 10 tuổi, vì muốn chứng minh
mẹ kế của tôi có đọc lén nhật ký của tôi hay không, tôi đã kẹp một sợi tóc
vào cuốn nhật ký, cuối cùng đã chứng minh được bà ta thật sự có lật nó ra
xem, tôi và bà ấy đã ầm ĩ một trận, kết quả còn bị bà ta chỉ trích “Nhỏ tuổi
mà quá thủ đoạn.”

Tôi mang theo cái túi xách vô cùng nặng, đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy

Ngô Cứ Lam đang ngồi bên cạnh cái bàn mây, đặt dưới mái hiên gian nhà
chính, hắn dựa người vào ghế, nhìn những bông hoa Giấy đang nở rộ ở một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.