ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 357

vấn đề gì chứ? Nếu Vu nữ vương muốn cướp tiền, căn bản không cần phải
giúp tôi đi New York; nếu cô ta muốn cướp sắc, dù sao kẻ gặp không may
chính là Giang Dịch Thịnh!

Dưới sự an bài vô cùng phô trương rầm rộ của Vu Tịnh Tịnh, hơn hai

tuần sau, tôi và Giang Dịch Thịnh thuận lợi lấy được thị thực và các giấy tờ
liên quan khác.

Vu Tịnh Tịnh hỏi tôi khi nào xuất phát, tôi nói càng nhanh càng tốt, còn

một tuần nữa là đến đêm trăng tròn, tôi phải nhanh chóng về trước ngày đó.

Tôi, Giang Dịch Thịnh và Vu Tịnh Tịnh lên thuyền rời hải đảo, Ngô Cứ

Lam đến bến tàu đưa chúng tôi đi.

Trong lòng tôi đầy nỗi buồn ly biệt, đầy sự lo lắng, hết lần này đến lần

khác dặn dò Ngô Cứ Lam, viết rất nhiều số điện thoại, đều là những người
có quan hệ mật thiết với tôi và Giang Dịch Thịnh: bác sĩ, cảnh sát, chủ cửa
hàng siêu thị, chủ cửa hàng quần áo… Bao gồm tất cả các mặt cần thiết của
cuộc sống hàng ngày, cho dù gặp vấn đề gì, một chiếc điện thoại liền có thể
tìm được người quen hay bạn bè trợ giúp.

Nghĩ lại trước kia có lần điện thoại của hai chúng tôi đều rơi xuống biển

bị hư mất, tôi lên taobao đặt mua hai cái túi đựng di động không thấm nước,
chúng tôi mỗi người một cái. Xong xuôi dặn dò hắn, bất cứ lúc nào cũng
phải mang theo điện thoại bên mình, không có việc gì cũng có thể gọi cho
tôi, không cần để ý đến chênh lệch múi giờ.

Tôi nghĩ đến con người của Ngô Cứ Lam, lo tới lo lui, đủ thứ chuyện

phải nghĩ, ăn cơm, quần áo mặc, an toàn ở trên đảo, thời tiết mưa bão, chi
phiếu, tiền mặt mang theo trên người… Bình thường cũng không cảm thấy
được có nhiều thứ phải chú ý như vậy, đến khi đi xa, mới phát hiện ra đủ
loại lo lắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.