ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 366

Tắm xong, mệt mỏi giảm đi chút ít, tôi ngồi một bên giường, vừa sấy tóc,

vừa tùy ý đánh giá cách trang trí của căn phòng.

Đầu giường và giá sách có đặt mấy con ốc biển màu sắc xinh đẹp làm vật

trang trí, khiến tôi sinh ra vài phần cảm giác thân thiết. Tôi thầm nghĩ,
người chủ giàu có này hẳn là rất thích biển, khó trách ông ta lại muốn mua
hai tảng đá của tôi.

Sấy tóc xong, tôi đứng trước cánh cửa lớn, vừa ngắm Công Viên Trung

Tâm, vừa gửi một tin nhắn cho Ngô Cứ Lam: “Em đã đến New York bình
an. Nếu anh còn muốn nhớ nơi này, em có thể đi nhiều nơi, chụp ảnh về cho
anh xem.”

Vẫn chưa nhận được tin trả lời, chắc là hắn chưa ngủ dậy, tôi liền cất điện

thoại vào.

Vu Tịnh Tịnh gõ cửa nói: “Đến giờ ra ngoài ăn tối rồi.”

“Tôi lập tức xong ngay đây.”

Dù sao đối phương cũng coi trọng đồ vật, không phải là dáng vẻ của tôi,

cho nên tôi ăn mặc rất tùy tiện, tôi mặc một cái quần bò đã bạc màu, bên
trên mặc một cái áo sơ mi in hoa tay dài mềm mại, trên tay cầm một cái áo
khoác len hở cổ màu nâu nhạt, lúc ra ngoài có thể tùy ý khoác vào.

Vu Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh thì cực kỳ tỉ mỉ lựa chọn quần áo,

một người mặc một cái váy ngắn nhãn hiệu Roland, áo khoác ngoài bằng
nhung; một người mặc áo sơ mi tay dài, cùng với quần tây kiểu Châu Âu.
Khi tôi đi xuống, nhìn thấy bọn họ đứng cùng nhau, đang thầm thì to nhỏ
nói chuyện, cực kỳ xứng đôi vừa lứa.

Tôi nói: “Tôi cảm thấy mình giống như kỳ đà cản mũi hai người vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.