ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 375

Không lâu sau, hắn mang đến cho tôi một bát mỳ nước, cho hắn một

miếng thịt bò rán.

Chúng tôi ngồi ở bàn ăn giống như quầy bar, tự ăn món ăn của mình.

Dưới ánh đèn sáng sủa, Ngô Cứ Lam mặc áo áo trắng quần tây đơn giản,

nhất cử nhất động đều toát ra dáng vẻ cao quý tao nhã. Tôi trộm liếc mắt
nhìn hắn, liền phát hiện ra, bộ quần áo này của hắn, tôi chưa từng thấy qua,
thật sự rất đẹp.

Tôi sợ hắn xấu hổ, không có hỏi bộ quần áo này là do hắn mua hay trộm

được. Sau khi ăn cơm xong, tôi nhảy khỏi cái ghế cao, chạy đến bên ghế sa
lon, tôi cầm ví tiền của mình lên, lấy vài tờ tiền đưa cho Ngô Cứ Lam,
“Mấy ngày nữa anh cũng phải mua đồ, lấy tiền này mà dùng, còn có…” Tôi
lấy xấp tiền đô la trong ví ra, bắt đầu đếm, “Tịnh Tịnh nói ở Mỹ rất ít có cơ
hội dùng đến tiền mặt, nhưng có những lúc trả tiền boa cho người ta phải
dùng tiền mặt, em chỉ đổi 600 đô la, hai chúng ta mỗi người một nửa, anh
đừng tiết kiệm dùm em, nếu không đủ em sẽ đi đổi thêm. Nhà nghèo mà
được hưởng thụ giàu có, chúng ta khó có cơ hội khác, quan trọng nhất là
vui vẻ…”

Trong lúc tôi dài dòng lải nhải dặn dò Ngô Cứ Lam, Giang Dịch Thịnh và

Vu Tịnh Tịnh đã về tới. Hai người bọn họ đều biết rõ hoàn cảnh kinh tế của
tôi và Ngô Cứ Lam, tôi liếc mắt nhìn họ một cái, không mấy để ý, lấy 300
đô la đưa cho Ngô Cứ Lam.

Ngô Cứ Lam không nói tiếng nào, nhận lấy sấp tiền, cẩn thận cất vào túi.

Giang Dịch Thịnh cùng Vu Tịnh Tịnh nhìn tôi và Ngô Cứ Lam với ánh

mắt kỳ dị.

“Ngô Cứ Lam, anh lấy tiền của Tiểu La sao?” Giọng nói của Giang Dịch

Thịnh so với ánh mắt của hắn còn kỳ dị hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.