ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 373

Vu Tịnh Tịnh lại cảm thấy áy náy, bắt đầu cúi đầu nhận tội. Giang Dịch

Thịnh ân cần an ủi Vu Tịnh Tịnh, nói với Ngô Cứ Lam: “Tôi không thích ăn
cơm Tây, tôi muốn ăn đồ ăn Trung Quốc!”

Ngô Cứ Lam nói: “Được.”

Giang Dịch Thịnh cùng Vu Tịnh Tịnh rời khỏi, tôi khó hiểu hỏi: “Tại sao

Giang Dịch Thịnh lại có vẻ đang tức giận với anh vậy?”

“Vu Tịnh Tịnh nói đã để em lạc mất, anh nhất thời sốt ruột, nên trách

mắng Vu Tịnh Tịnh hai câu.”

Tôi cũng không phải là đứa trẻ, tự mình đi lạc còn bắt người khác chịu

trách nhiệm sao? Hình như có chút quá đáng… Tôi dò hỏi: “Hay là lát nữa
anh xin lỗi Vu Tịnh Tịnh đi?”

Ngô Cứ Lam liếc nhìn tôi một cái, cầm cái menu lên xem, không thèm

đếm xỉa đến lời nói của tôi.

Từ ngày đầu tiên gặp hắn, tôi đã biết hắn là một kẻ kiêu ngạo, tuyệt đối

không chịu hạ thấp chính mình, tôi cũng không muốn ép buộc hắn, nên
quyết định tự mình đi nói vài câu với Vu Tịnh Tịnh, coi như xin lỗi dùm
hắn!

Tôi lật qua lật lại cái menu để xem, liền phát hiện các món ăn Pháp.

Không phải tôi không thích món ăn Pháp, ví dụ như ốc nhồi gan ngỗng, thịt
bò trứng cá muối, ngẫu nhiên ăn vài lần, thật sự rất thích. Nhưng tối hôm
nay, tôi vừa ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, lại còn bị chênh lệch múi giờ,
nên cơ thể có chút không khỏe, tôi không muốn ăn những thứ này.

Ngô Cứ Lam hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Tôi cảm thấy có lỗi, nói: “Em vừa ngồi máy bay đường dài, thật ra bây

giờ em muốn ăn một bát mì nước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.