ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 372

Ngô Cứ Lam chăm chú nhìn tôi một thoáng, đột nhiên mặt giãn ra mỉm

cười. Tôi đã có thói quen nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, biểu cảm lãnh
đạm của hắn, lần đầu tiên nhìn thấy hắn dịu dàng tùy tiện như vậy, nên cảm
thấy khuôn mặt của hắn càng trở nên mị hoặc mê người, khiến cho tim tôi
đập nhanh, mặt có chút ửng hồng.

Ý cười trên khuôn mặt của hắn càng sâu sắc hơn, bàn tay nhẹ nhàng véo

vào má tôi, vừa cười, vừa nắm tay tôi, tiếp tục đi về phía trước.

Tôi hoàn toàn biến thành người câm, suốt đường đi không nói được câu

nào.

Ngô Cứ Lam dẫn tôi đến một nhà hàng Tây, sau khi mơ mơ màng màng

ngồi xuống, tôi mới phát hiện Vu Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh cũng ở
đó.

Vu Tịnh Tịnh cúi đầu, tỏ ra bộ dáng “Là lỗi của tôi, tôi phải bị phạt”,

Giang Dịch Thịnh vẻ mặt không vui nhìn Ngô Cứ Lam.

Tôi nói: “Hai người cũng đến à? Tịnh Tịnh, tôi thất hẹn với ông chủ của

cô không có vấn đề gì chứ?”

Giang Dịch Thịnh nhìn tôi giống như nhìn quái vật, chê cười nói: “Chỉ số

thông minh của em thật sự là… hết cứu nổi.”

Vu Tịnh Tịnh vội nói: “Không sao cả! Ông chủ sẽ không để ý, cô đã đi

đâu vậy?”

“Tôi nhìn điện thoại, ngẩng mặt lên thì không thấy hai người nữa, tại vì

bản thân đi đường cũng chẳng tập trung.” Tôi vô cùng khách khí với Vu
Tịnh Tịnh, nhưng xoay người lại đối với Giang Dịch Thịnh với vẻ mặt khác
xa, “Chỉ số thông minh của anh là cao nhất, một người lớn còn sống như em
đi theo phía sau anh, rốt cuộc là trong lòng anh đang nghĩ cái gì, mà em
biến mất cũng không phát hiện ra? Đúng là trọng sắc khinh bạn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.