ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 370

“Vừa rồi em cũng không gọi được, chắc là mạng quốc tế có vấn đề rồi!”

Ngô Cứ Lam hỏi: “Em đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm.”

Tôi kéo cánh tay của Ngô Cứ Lam, nhanh nhẩu bước về phía trước, “Em

đang có hẹn ăn tối với ông chủ của Vu Tịnh Tịnh , nhưng đã trễ giờ lâu lắm
rồi, bây giờ em không muốn đi nữa. Anh gọi điện thoại cho Vu Tịnh Tịnh,
bảo với cô ấy là em không đến.”

Ngô Cứ Lam gọi điện thoại cho Vu Tịnh Tịnh, dùng tiếng Anh lưu loát

nói chuyện với cô ấy, bảo rằng hắn đã tìm thấy tôi, chúng tôi muốn đi ăn
tối, mong ông chủ của cô ấy thông cảm mà tùy ý ra về.

Đợi hắn cúp điện thoại, tôi cười hỏi: “Có phải anh đến quốc gia nào, cũng

sẽ nói được ngôn ngữ của quốc gia đó không?”

Ngô Cứ Lam không hề phủ nhận, mà thản nhiên nói: “Tuy rằng thông

qua ngôn ngữ của loài người khó có thể hiểu rõ con người, nhưng nếu
không biết ngôn ngữ của bọn họ, lại càng đáng sợ. Giống như một người
mù đi trên đường cao tốc vậy.”

Lời nói của hắn biểu lộ chút sát khí mơ hồ, tất nhiên tôi hiểu được lời nói

đó, cuộc sống của hắn đã trải qua, không phải chỉ có ngâm thơ đánh đàn,
uống rượu múa kiếm, nhưng chính tai của mình nghe được, tôi lại có chút
gì đó khó chịu.

Ngô Cứ Lam dịu dàng xoa đầu tôi, dường như muốn trấn an tôi đừng nên

suy nghĩ quá nhiều, hắn mỉm cười hỏi: “Đi chơi có thích không?”

Tôi lập tức lấy lại tinh thần, ríu rít kể chuyện từ lúc chúng tôi lên máy

bay, cho đến lúc ở khu nhà nghỉ cao cấp, còn cảm nhận khó hiểu về ông chủ
vô cùng hào phóng tốt bụng kia, “…Có lẽ là do em ít hiểu biết, chưa gặp
qua tình huống này, có chút không quen với việc được người ta đối xử quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.