ĐÂY KHOẢNG SAO TRỜI, KIA KHOẢNG BIỂN - Trang 369

“Tiểu La!” Ngô Cứ Lam nhìn tôi, nét mặt lộ ra nét vui sướng như trút

được gánh nặng.

Tôi chạm vào tay hắn, cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn thấp hơn người

bình thường, mới chắc chắn rằng tất cả đều là sự thật.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa bối rối hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”

“Vu Tịnh Tịnh nói đã lạc mất em, nên anh đi tìm.”

“Không phải chuyện này, em muốn hỏi, sao anh lại đến New York? Làm

sao anh đến được đây? Anh không có giấy tờ tùy thân, sao có thể qua được
hải quan?”

Ngô Cứ Lam cúi thấp người, kề sát bên tai tôi, nói: “Anh là một con cá,

em đã bao giờ thấy một con cá lúc di chuyển còn phải mang theo giấy tờ
tùy thân chưa?”

Tôi cảm giác được hơi thở phản phất của hắn, liền đỏ mặt, “Anh đã sớm

có kế hoạch rồi sao?”

“Đúng vậy.”

Khó trách lần chia tay vừa rồi, hắn chẳng có chút cảm xúc xa cách nào;

mỗi khi tôi thể hiện ý định không muốn đi New York, hắn liền nói rất nhanh
sẽ gặp lại. Không phải hắn không quan tâm đến chia ly, mà là sẽ đến New
York gặp tôi. Những rối rắm không được tự nhiên ở trong lòng phút chốc
đều tan biến, trong tim tôi tràn ngập vui sướng.

Tôi hỏi: “Sao anh tìm được Tịnh Tịnh và Giang Dịch Thịnh vậy?”

Ngô Cứ Lam lấy điện thoại ra huơ qua huơ lại, bọc bên ngoài điện thoại

là cái túi nhựa chống thấm nước tôi đã mua ở trên taobao, “Điện thoại của
em không gọi được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.